"Anh đừng động đậy!" Hai cánh tay quấn quanh cổ của anh, cơ thể của Phương Trì Hạ đột nhiên quay sang một chút, hoán đổi vị trí của hai người, cô đè lên trên người của anh.
Lạc Dịch Bắc giả vờ bình thản nhìn cô, đối với hành động như thế này của cô, có hơi bất ngờ, thậm chí có chút mong đợi.
"Thật ra, tôi chỉ là định..." Cơ thể của Phương Trì Hạ bò xổm trên người anh, gương mặt từ từ nghiêng về phía anh, cách mũi anh gang tấc thì dừng lại, môi khẽ lướt qua trên môi của anh, thừa lúc Lạc Dịch Bắc không để ý, cô đột nhiên cắn mạnh môi của anh một cái.
"Chỉ là định có qua có lại mà thôi." Không biến đổi sắc mặt quan sát nét mặt của anh, cơ thể của cô nhanh chóng rời khỏi người của anh, nhanh chóng trước khi anh nổi điên, cô bò dậy từ trên mặt đất, thoáng cái đã chạy vào trong nhà.
Cô chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng đâu.
Lạc Dịch Bắc không đổi sắc mặt nhìn về hướng cô biến mất, khóe mắt co rút một cái, thong thả đi vào trong.
Lúc vào trong nhà, Phương Trì Hạ đã đi lên lầu.
Lúc Lạc Dịch Bắc đi lên theo, Cô đang chuẩn bị đóng cửa.
Bỗng nhiên nhìn thấy anh xuất hiện, cô dường như ngẩn ra được một lúc, sau đó, động tác cứ đứng hình như vậy.
Lạc Dịch Bắc chống tay lên cửa, đẩy cửa ra, cả người chen vào trong.
Thân người của anh vốn đã rất cao, đứng trước mặt Phương Trì Hạ như thế, khiến Phương Trì Hạ có cảm giác bị chèn ép gấp đôi.
Anh nhìn cô, ánh mắt âm u.
Phương Trì Hạ sau đám cưới làm ra nhiều chuyện chống lại anh, thấy anh đuổi đến, chỉ xem như anh tìm cô tính sổ, kéo anh lùi về sau hai bước, cơ thể dựa vào tường, tay vịn vào vai anh, chiếc cằm xinh đẹp nâng lên, "Tôi biết anh nhất định nuốt không trôi giọng điệu lúc nãy, nếu như thích loại giọng điệu cường bạo trong hôn nhân này, anh muốn như thế nào thì cứ trực tiếp làm vậy."
Khóe mắt Lạc Dịch Bắc co rút một chút, ánh mắt nhìn cô tràn đầy khinh thường.
Chỉ với cô mà có thể khiến anh nuốt không trôi?
"Có tin là tôi một ngón tay thì có thể làm chết cô không?" Cánh tay Lạc Dịch Bắc chống ở hai bên người của cô, lời
nói ra rất ngạo mạn, rất hung hăng, còn rất thô tục.
Ý của anh thật ra là, định một ngón tay bóp chết cô, còn dễ hơn bóp chết một con muỗi.
Nhưng mà hình như Phương Trì Hạ đã nghĩ sai, ngẩn người nhìn anh, mặt đỏ lên, sau đó đột nhiên không nói nữa.
"Cuộc gọi tối hôm qua, thật ra..." Lạc Dịch Bắc rất hài lòng thấy đã cô yên lặng, tay chống lên bức tường ở hai bên người của cô, dường như là định giải thích.
Nhưng mà, nghĩ đến hàng loạt hành động làm ngơ của cô khi nãy, lại cảm thấy lời nói của bản thân hoàn toàn không cần thiết.
Cho là cô đối với cái gì thì thái độ cũng không đau ngứa, nói không chừng cô còn không quan tâm.
Nghĩ như thế, những lời dang dở của Lạc Dịch Bắc, bị nghẹn lại.
"Không có gì, tôi bảo người hầu chuẩn bị bữa tối." Bỏ cô ra, anh xoay người đi xuống lầu.
Phương Trì Hạ dõi mắt theo bóng lưng rời đi của anh, ánh mắt dường như âm u.
Ngày hôm sau là ngày làm việc, Phương Trì Hạ đến rất sớm, vẫn là không chung xe với Lạc Dịch Bắc.
Đến đó chưa đầy nửa tiếng, Tô Nhiễm cũng đã đến, vẫn là đi cùng Lạc Dịch Bắc.
Đồng hành, còn có vài người của Lạc gia, Sa Chức Tinh, tiểu Tả, Lạc Hi Thần.
Tô Nhiễm khoác tay Lạc Dịch Bắc đi lướt qua người Phương Trì Hạ, đẩy cửa phòng làm việc của Lạc Dịch Bắc ra đi thẳng vào trong, cảm giác ấy, tự nhiên như ở nhà.
Sau khi một chân thon dài của Lạc Dịch Bắc đều đã bước vào, bước chân thình lình dừng lại.
Tầm nhìn của anh bình thản nhìn về hướng của Phương Trì Hạ một cái, vốn là định xem phản ứng của cô, nào ngờ cô giống như không có việc gì, vẫn vùi đầu lo làm việc của mình, mặt thậm chí còn không ngẩng lên lấy một lần