Lời của Sa Chức Tinh, khiến Phương Trì Hạ nửa ngày cũng chưa định thần lại.
Lạc Dịch Bắc rất lạnh lùng liếc cô một cái, cầm áo khoác làm như không có chuyện gì đi vào.
Phương Trì Hạ ngẩn ra được một chút, vứt bỏ suy nghĩ lại tiếp tục khổ sở với một đống chữ số.
Cô chỉ hơi bất ngờ, nhưng mà, nghĩ lại, tối đó anh và Tô Nhiễm có ở cùng hay không, lại có liên quan gì đến cô?
Nhẫn cưới đều đã chuẩn bị xong rồi, cho dù cùng nhau qua đêm cũng là chuyện rất bình thường.
Lạc Dịch Bắc sắp xếp cho Phương Trì Hạ kiểm tra một đống số liệu, thật ra là có ý định để cô ở chỗ này.
Kiểm tra số liệu là một công việc vô cùng rườm rà, anh lấy ra lại rất nhiều.
Nào ngờ trong phòng sau khi vừa yên tĩnh trở lại, Phương Trì Hạ soàn soạt giở rồi lại giở, công việc mà người khác có thể mất cả ngày trời cũng không chắc có thể hoàn thành, cô dùng chauw tới hai tiếng thì đã giải quyết toàn bộ.
"Đã kiểm tra xong rồi, các chỗ sai sót, tôi đã ghi chú vào, anh xem thử. Nếu như không có chuyện gì, tôi xin đi ra trước." Đưa một đống sổ sách cho anh, Phương Trì Hạ đứng dậy, không chờ anh giao phó mệnh lệnh khác, quay người đi thẳng ra ngoài.
"Trợ lý mới của anh?" Ánh mắt của Tô Nhiễm nhìn theo bóng dáng cô chuyển động, nhìn cô đóng cửa lại, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía Lạc Dịch Bắc.
"Ừ." Lạc Dịch Bắc chỉ là hờ hững trả lời câu một tiếng, Phương Trì Hạ Vừa rời khỏi, sự chú ý của anh cũng chuyển sang công việc của mình.
Thái độ của anh, trước sau đều thay đổi rất lớn, vừa nãy còn trò chuyện nhiệt tình với Tô Nhiễm, cảm giác giống hệt hai người thân thiết biết bao, Phương Trì Hạ vừa quay người bỏ đi, anh lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.
Anh như thế, khiến Tô Nhiễm cảm thấy mình giống như cùng anh diễn một vở kịch, khán giả vừa bỏ đi, kịch cũng hạ màn.
"Trước đây anh không thích dùng trợ lý nữ." Tô Nhiễm nhìn chằm chằm anh hồi lâu, lại nói.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô một cái, giọng nói lạnh nhạt, "Thói quen thì có thể thay
đổi."
"Là từ chỗ cô ấy bắt đầu đúng không?" Tô Nhiễm khóe miệng co rút một chút, lại hỏi.
"Lần này em về nước là vì nghiệp vụ gì?" Tránh câu hỏi của cô, Lạc Dịch Bắc bỏ tài liệu trong tay xuống, bình thản hỏi.
"Chuyện vốn đang trong nước của Tô gia, có thể sẽ ở trong nước một khoảng thời gian rất dài." Tô Nhiễm trả lời.
"Anh biết rồi, có chỗ nào cần giúp đỡ, có thể tìm cha anh." Lạc Dịch Bắc bình thản trả lời câu một tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Điều anh nói là, có gì cần giúp đỡ, bảo cô tìm Lạc Hi Thần, mà không phải là anh.
Anh như thế, khiến trong lòng Tô Nhiễm thắt lại một chút.
Anh như vậy là đang tránh chuyện gì ư?
Trong phòng làm việc lớn, sau khi Phương Trì Hạ đi ra, lại giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra mà làm việc của mình.
Lúc trà chiều, tiểu Tả chạy sang ngồi với cô rất lâu, kéo ghế đến gần cô, bộ dạng rất giống ông cụ non mà lên kế hoạch cho cô, còn liệt kê những cách lấy lòng Lạc Dịch Bắc cho cô.
Ví dụ như Lạc Dịch Bắc ghét điều gì, chỗ nào nhất định không được động vào, còn lúc Lạc Dịch Bắc thế nào thì là đang giận, để cô học cách xem mặt mà hành sự.
Tiểu Tả vì để giúp đỡ Phương Trì Hạ, thật sự được xem là đã phí hết tâm tư.
Đứa trẻ 7 tuổi, có lẽ đã lấy hết tất cả mọi thứ có thể nghĩ đến trong đầu cố gắng vắt óc suy nghĩ.
Cùng lúc đó, Phương Trì Hạ hình như đối với cái gì cũng không hứng thú, nó lại nói nhiều như thế, cũng không biết có được cô nghe vào không.
"Cô gái ngốc, tôi vừa nói nhiều như thế đã nghe hiểu chưa?" Tiểu Tả hận cô không tranh giành, tay đẩy đẩy cô từ nãy đến giờ cúi đầu làm việc của mình.