Cô muốn đẩy hợp đồng sang, lại bị anh nhàn nhạt ngăn cản, "Gấp cái gì?"
Dáng vẻ anh ta nói chuyện trước sau hững hờ, cảm giác kia, thật giống như anh ta tới đây không phải vì làm chuyện chính, mà là đang hẹn hò vậy.
Phương Trì Hạ cau mày.
Xem ra, gặp gỡ một tên khó giải quyết rồi.
Phương Trì Hạ thầm nghĩ mình nên đối phó như thế nào.
Nếu như anh còn làm tốn thời gian như thế nữa, chẳng lẽ cô vẫn phải ngồi đây với anh ta sao?
Phương Trì Hạ bưng ly nước lên nhấp một ngụm, cụp mắt không chút biến sắc suy nghĩ, liếc thấy Thương Nhuệ vẫn đang nhìn chằm chằm đánh giá cô, cô chậm rãi ngẩng mặt lên.
"Thương thiếu gia muốn như thế nào mới bằng lòng kí hợp đồng lần này, có yêu cầu gì không cần lo ngại cứ nói thẳng ra, giấy bút ở đây, chúng tôi là rất có thành ý, Dung Hi cũng sẽ dùng mọi khả năng thỏa mãn tất cả yêu cầu của đối tượng hợp tác. Chỉ cần anh nói được, chúng tôi liền có thể làm được. Dù cho hôm nay tại đây tôi không làm chủ được, tôi cũng sẽ quay về công ty xin chỉ thị." Cô cũng không vòng vo tam quất với anh ta, đơn giản gọn gàng dứt khoát hỏi.
Thương Nhuệ dường như rất bất ngờ đối với cô, sửng sốt một hồi lâu, bộp bộp vỗ tay mấy cái, "Được, rất tốt, tôi thích sự có thành ý này của cô!"
Phương Trì Hạ thở một hơi, chỉ mong mọi chuyện dễ dàng hơn chút, nhưng một hơi còn chưa kịp tỉnh táo lại, đối phương đã chợt phun ra một câu, "điều kiện duy nhất của tôi là, Phương tiểu thư dùng bữa tối với tôi có được không?"
Như là sợ cô từ chối, nói vừa dứt, lại bổ sung thêm một câu, "Nếu Dung Hi đã có thành ý như vậy, hẳn là sẽ không thể không đáp ứng một yêu cầu nhỏ bé như vậy chứ?"
Lời anh ta nói nghe vào không có một chút sức sát thương, nhưng lại ngăn chặn toàn bộ lời từ chối phía sau của Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ không chút biến sắc nhìn anh ta, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Kỳ thực, trên lĩnh vực kinh doanh, chuyện đi dùng bữa với khách hàng là rất bình thường.
Thế nhưng Phương Trì Hạ không phải
cô gái mười lăm, mười sáu tuổi, đi dùng bữa còn ý nghĩa như thế nào, cô không phải không biết.
Dùng bữa, uống rượu với khách hàng là cực kỳ bình thường, rất nhiều lúc còn không tiện từ chối.
Uống rượu vào, dễ xảy ra chuyện, cô cũng rất rõ ràng.
Nếu như Phương Trì Hạ không gánh vác hợp đồng lần này trên người thì cô có thể từ chối tại chỗ.
Thế nhưng, hôm nay Lạc Dịch Bắc giao cho cô giấy tờ lớn như vậy, cô cũng nghe nói anh muốn lấy được mảnh đất kia, vị trí địa lý cực kì tốt, sau đó mặc kệ là làm hạng mục gì, tiền lời mang về cũng sẽ cực kỳ lớn, hiện nay thành phố C rất nhiều người mua nhà cũng đang cạnh tranh.
Nếu như hôm nay, cô từ chối, sau khi xoay người rời đi, thứ Dung Hi muốn đoạt được, có phải liền bị những người khác cướp đi?
Phương Trì Hạ suy nghĩ rất lâu, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, "Được, tôi đồng ý!"
Cô nghĩ, mặc kệ thế nào cũng nên thử một lần.
Đến lúc đó nếu như tình hình không ổn thì cô lại tùy cơ ứng biến, cẩn thận xử lý.
Phương Trì Hạ vẫn là người khá cẩn thận, thế nhưng, dù sao trải nghiệm xã hội còn chưa đủ, rất nhiều chuyện phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
Buổi tối đi tới phòng khách sạn hẹn Thương Nhuệ, anh ta liên tục rót rượu cho cô.
Lúc Phương Trì Hạ đến đã có chuẩn bị tâm lý, tối nay, cô chắc chắn không thoát được việc uống rượu, chỉ có thể nhắm mắt uống liền mấy chén.
Cô uống rất thông minh, kỳ thực mỗi ly đều tràn hơn một nửa, uống vào chỉ là phần nhỏ, ai biết lại bị Thương Nhuệ phát hiện, lại kính cô mấy ly.