"Tấm hình này em chụp khi mấy tuổi?" Giơ khung ảnh lên, Lạc Dịch Bắc rất tùy ý hỏi.
"Mười hai." Phương Trì Hạ thuận miệng trả lời.
"Cho anh." Lạc Dịch Bắc mặc kệ Phương Trì Hạ có đáp ứng hay không, mở khung lấy ảnh ra, bỏ vào trong ví tiền.
Động tác Lạc Dịch Bắc làm Phương Trì Hạ sững sờ, nhưng không đòi lại.
Tấm ảnh kia cũng không có gì đặc biệt, Lạc Dịch Bắc muốn lấy thì cứ lấy.
"Nếu như không về, anh cùng em ra ngoài mua ít nguyên liệu nấu ăn." Ghé mắt liếc một cái, Phương Trì Hạ đề nghị.
"Được." Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng đáp một tiếng, để quyển tạp chí lại, đi theo Phương Trì Hạ.
Trong phòng Phương Trì Hạ ít đồ đến thương cảm.
Trên cơ bản chỉ có giường, tủ lạnh, bếp núc.
So sánh với căn biệt thự xa hoa của Lạc Dịch Bắc nơi này giống như xóm nghèo.
Phương Trì Hạ và Lạc Dịch Bắc đến siêu thị gần đó.
Lạc Dịch Bắc có khả năng chưa từng tới những địa phương như thế này, mua đồ vô cùng dứt khoát, thấy thứ gì cần, trực tiếp nhét lên xe đẩy, một đường đi vào xe đẩy đã tràn đầy.
Hơn nữa toàn bộ đều là đồ dùng sinh hoạt.
Phương Trì Hạ đi sau lưng Lạc Dịch Bắc, nhận mệnh đẩy xe.
Nhìn chằm chằm một xe đồ, Phương Trì Hạ thuận miệng hỏi, "Anh định mua hết siêu thị về nhà ah?"
"Cũng không phải là không được." Lạc Dịch Bắc miễn cưỡng đáp một câu, tiếp tục chọn.
Phương Trì Hạ lườm Lạc Dịch Bắc một cái, đẩy xe đến khu nguyên liệu nấu ăn.
Xách hai túi đồ ăn lớn, hai người mang theo đồ đi ra khỏi siêu thị, xe chứa không nổi.
Lạc Dịch Bắc mua toàn đồ dùng sinh hoạt. Thậm chí ngay cả khăn tắm, bàn chải đánh răng cũng
mua.
Sau khi trở về mang những thứ đó xếp ra, căn nhà Phương Trì Hạ vốn nhỏ, còn bị Lạc Dịch Bắc chiếm hơn một nửa.
Phương Trì Hạ rất không lời, nhà cô nhỏ như vậy, Lạc Dịch Bắc chen chúc vào làm cái gì?
Cơm trưa Phương Trì Hạ chuẩn bị lẩu hải sản.
Không biết có phải Phương Trì Hạ tâm huyết dâng trào hay không, nấu nồi lẩu đỏ lòm, Lạc Dịch Bắc vốn không ăn căy, lúc ăn hai người tranh luận kịch liệt, Lạc Dịch Bắc thiếu chút nữa xử lý Phương Trì Hạ ngay tại chỗ.
Lạc Dịch Bắc không thích dầu mỡ, không thích cay, trong tình huống bình thường vẫn tương đối dễ hầu hạ, nhưng hôm nay nhìn Phương Trì Hạ nấu một nồi ớt, Lạc Dịch Bắc rất không thoải mái.
Ăn xong trên người Lạc Dịch Bắc nóng như lửa đốt, mũi còn chảy máu.
Lạc Dịch Bắc khi còn bé bị Lạc Hi Thần huấn luyện, chạy mấy vạn mét, cũng không bị chảy máu mũi.
Chưa từng có ai có thể làm anh bị thương, chảy máu mũi càng chưa từng xảy ra.
Kết quả, lần đầu tiên lại vì nồi lẩu của Phương Trì Hạ!
Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ ánh mắt sắc bén giống như hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.