Tô Nhiêm chưa xung đột chính diện với Phương Trì Hạ bao giờ nhưng Phương Trì Hạ không có hảo cảm với cô ta.
Có mấy người vợ có thể có hảo cảm với bạn thanh mai trúc mã của chồng mình?
Phương Trì Hạ tin tưởng Tô Nhiễm cũng cảm thấy như vậy.
Nghe được lời này khiến sắc mặt cô cứng đờ.
Lạc Dịch Bắc bình tĩnh quan sát vẻ mặt cô, sau khi nhìn chằm chằm cô một hồi lâu mới lạnh nhạt nói với trợ lý: “Tôi đã biết.”
Sau đó liền xoay người đẩy cửa đi vào.
Tô Nhiễm đến đây từ 9 giờ sáng, đến đúng giờ đi làm của nhân viên Dung Hi.
Lúc cô ta tới còn mang theo cả tài liệu đến đây, vốn dĩ muốn nhờ Lạc Dịch Bắc bớt chút thời gian giúp cô ta xử lí việc của công ty Tô gia nhưng không nghĩ tới hôm nay Lạc Dịch Bắc lại đi làm muộn như vậy.
Tô Nhiễm ở dưới đợi trong chốc lát, mãi không chờ được người liền tùy ý đi lên trên.
Trên lầu tập trung văn phòng các quản lý cấp cao của Dung Hi, vợ chồng Lạc Hi Thần, văn phòng của Lạc Ân Kì và Lạc Dung Từ đều ở trên lầu.
Tô Nhiễm cũng không biết việc Lạc Hi Thần đã đi ra nước ngoài để tìm Sa Chức Tinh, ai ngờ vừa lên trên liền đụng phải Lạc Ân Kỳ.
Tô Nhiễm về nước đã được mấy ngày nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Ân Kỳ.
Dù là bữa liên hoan hai ngày trước của Lạc gia cũng không nhìn thấy Lạc Ân Kỳ.
Hiện tại nhìn thấy nhau khiến hai người sửng sốt một chút.
Lạc Ân Kỳ nhìn thấy cô ta ở nơi này, lại còn không đi cùng với nhân viên của Dung Hi, rõ ràng có chút ngoài ý muốn.
Tô Nhiễm có chút sợ hãi ông, lúc vừa nhìn thấy ông thì sắc mặt có chút không tự nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Ông nội!” Lễ phép gọi ông một tiếng, Tô Nhiễm bước lên phía trước thân mật khoác tay ông: “Ông nội, gần đây ông rất bận sao? Cháu đã đến Dung Hi rất nhiều lần rồi mà không thấy ông. Vốn dĩ còn muốn đặc biệt đi qua chào nỏi nhưng Dịch Bắc luôn không có thời gian, kết quả việc này cứ kéo mãi, kéo đến tận bây giờ vẫn chưa đi, cháu thật không phải.”
“Ừ.” Lạc Ân Kỳ chỉ thản nhiên ừ một tiếng, thái độ không nóng không lạnh.
Một chữ “Ừ” cũng không
biết đồng ý với mấy câu nói phía trước hay đồng ý với câu nói bản thân không phải của cô ta.
Tô Nhiễm ngẩn người, trên mặt có chút xấu hổ.
“Nếu đã tới rồi thì vào ngồi một chút đi!” Lạc Ân Kỳ xoay người, đi phía trước dẫn cô ta đi vào văn phòng của mình.
Lạc gia cùng Tô gia là thế giao, tình cảm của Lạc Ân Kỳ với ông nội Tô gia được rèn bằng sắt không thể thay đổi.
Nhưng thái độ của ông đối với Tô Nhiễm cũng không được nhiệt tình cho lắm, sẽ không quá phận thân mật, cũng sẽ không quá xa cách.
Không nóng không lạnh, ông đối với Tô Nhiễm luôn là như vậy.
Ban đầu Tô Nhiễm luôn không rõ nguyên nhân, sau lại nghĩ nghĩ, cảm thấy khả năng tính tình của ông là như vậy.
Không phải ông đối với người cháu trai ruột thịt Lạc Dịch Bắc cũng không có sự từ ái sao?
Tô Nhiễm đi vào văn phòng Lạc Ân Kỳ ngồi một hồi lâu, dùng mọi thủ đoạn muốn lấy lòng nhưng sắc mặt Lạc Ân Kỳ trước sau như một, không hề thay đổi một chút nào.
Đã đến giờ ăn cơm trưa, nhân viên trong văn phòng đang chậm rãi đi ra ngoài.
Hôm Phương Trì Hạ chuẩn bị hai phần cơm trưa của cô cùng Lạc Dịch Bắc.
Mang theo cơm trưa đi vào văn phòng của Lạc Dịch Bắc, sau khi bày biện xong xuôi mọi thứ, Lạc Dịch Bắc rất tự giác ngồi xuống ăn cơm.
Hôm nay anh có cảm giác được cưng chiều mà sợ, không cần anh nhắc nhở mà cô cũng chuẩn bị phần cho anh.
Lạc Dịch Bắc không biết có phải anh nói câu kia hay không, thật ra anh rất thích đồ ăn mà cô làm.
Khóe miệng có nụ cười nhẹ, đang chuẩn bị dùng cơm thì ngoài cửa liền truyền đến giọng của Lạc Ân Kỳ ——