Edit: Nấm
Lạc Dịch Bắc không biết sáng nay cô dậy từ mấy giờ, nhưng mà, chỉnh đốn và sửa sang lại phòng khách lớn như vậy, lúc anh thức dậy, hẳn là cô đã dậy được vài tiếng đồng hồ rồi.
Đi đến bên người cô, lẳng lặng nhìn bộ dạng này của cô, anh sáp mặt lại gần cô một chút.
Bộ dạng khi ngủ của cô thực điềm tĩnh, lên lông mi nhẹ nhàng rũ, tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tuy rằng thời điểm người phụ nữ này tỉnh thì có rất nhiều hành vi khiến cho anh không vui vẻ gì, nhưng, lúc này, nhìn cô vẫn rất thuận mắt.
Lúc này, Phương Trì Hạ tựa như một đứa trẻ mệt muốn chết rồi, an tĩnh lại điềm đạm, trong lòng ngực còn ôm một cái gối to hình phim hoạt hoạ.
Ngũ quan của cô thật sự rất tinh xảo đẹp đẽ, gương mặt thậm chí còn không lớn hơn một bàn tay của anh, da thịt mềm mại đến độ như là cánh hoa được sữa bò cọ rửa, môi hồng hơi cong lên, phảng phất như mang theo ma lực, mê hoặc Lạc Dịch Bắc, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa môi mình lại gần môi cô.
Nhưng mà, còn chưa có hôn đến, người đang ngủ đột nhiên mở to hai tròng mắt ra.
“Đừng, đừng lại đây!” Lập tức cũng không thèm nhìn anh, cô như là trông thấy điều đáng sợ nào đó, kinh hoảng thất thố “bịch” một cái, lăn từ trên ghế treo xuống, thân thể co rúm lại lui về phía góc tường, hoảng loạn vươn tay bắt được một cái bình hoa bên cạnh, đập về phía đầu anh.
Một loạt động tác của cô vô cùng nhanh, Lạc Dịch Bắc đột nhiên không kịp đề phòng, càng không nghĩ tới người mỗi đêm phối hợp với anh, sẽ đột nhiên làm ra mấy động tác quá khích như vậy, nhất thời lui chậm một bước, bình hoa đập trúng vào giữa trán anh.
Rõ ràng tiếng hút không khí vang lên ở giữa hai người, ánh mắt sắc bén đảo qua mặt cô, mặt Lạc Dịch Bắc đen thui, “Phương Trì Hạ!”
Phương Trì Hạ bị anh quát như vậy, đầu óc thanh tỉnh một chút.
Ngơ ngẩn nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của anh, lại nhìn nhìn hung khí trên tay mình, hoảng loạn ném bình hoa ra phía sau.
“Làm sao lại là anh?” Sắc mặt cô có chút xấu hổ, muốn tiến lên xem xét tình huống của anh, nhưng sợ bị anh ném văng ra, lại không dám tiến lên.
“Nếu
không em còn cho là ai vào đây nữa?” Ngày tân hôn thứ ba liền tiến hành “Gia bạo”, mặt Lạc Dịch Bắc phủ lên mây đen dày đặc.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc nhìn anh, vẻ mặt xấu hổ.
“Không phải nên giải thích một chút sao?” Ánh mắt Lạc Dịch Bắc đảo qua trên mặt cô, hàn khí trong mắt bắn ra bốn phía.
“Tôi ngủ đến hồ đồ rồi, nhất thời đã quên mất mình đang ở đâu…… A…… Ha ha……” Phương Trì Hạ trưng ra khuôn mặt tươi cười hối lỗi, chỉ là, lúc này tươi cười, nhìn thế nào cũng thấy có điểm cứng đờ.
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc à nhìn chằm chằm cô đang nhìn mình, nghĩ đến tình hình khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, đại khái đoán được vài phần.
Em ở Phương gia mấy năm nay, mỗi ngày chính là kinh sợ vượt qua như vậy?
“Tôi thật sự không phải cố ý, anh có khỏe không? Tôi xem giúp anh một chút!” Phương Trì Hạ thấy thần sắc anh tựa hồ có chuyển biến tốt đẹp, chậm rãi bước qua, nâng đầu anh nhìn nhìn.
Còn tốt, không có miệng vết thương, chỉ là góc trán hơi hồng hồng.
Động tác của cô thực mềm nhẹ, cái này làm cho Lạc Dịch Bắc mới vừa tức giận lại có điểm hạ hỏa.
Được rồi, biết cô rất đáng thương, anh liền tha cho cô một lần này!
“Sao đột nhiên anh lại đã trở về rồi?” Phương Trì Hạ ấn anh ngồi ở ghế treo mình vừa mới ngồi lúc nãy, nghiêng đầu muốn đi lấy túi chườm nước đá giúp anh, lại bị anh một phen kéo giữ lại.
“Ngồi xuống!” Ý bảo ngồi lên chân mình, anh yêu cầu.
Buổi tối, Phương Trì Hạ đều rất phối hợp với anh, nhưng bây giờ là giữa ban ngày, đột nhiên thân mật như vậy, cô còn rất không quen.
Ngơ ngẩn mà nhìn anh, cô do dự một chút, vẫn là đi qua.