Lạc Dịch Bắc dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, trên giường chỉ có vài thứ do mới tắm xong muốn thay đồ đi ra ngoài.
Tô Nhiễm nhìn phòng tắm vẫn đang có tiếng nước chảy, đi qua cầm quần áo của hắn lên.
Vừa định đi đến trước cửa phòng tắm, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc này đã hơn 12 giờ, phục vụ phòng sẽ không đi muộn như vậy.
Thanh âm vang lên đột ngột khiến cho Tô Nhiễm sững sờ, trầm tư một lát, chậm rãi đi qua.
Phương Trì Hạ đứng ngoài cửa, ánh mắt cô định trên cửa, đang suy nghĩ xem LẠc Dịch Bắc thấy cô sẽ phản ứng như thế nào.
Cửa phòng mở ra, người chậm rãi xuất hiện trước mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt Phương Trì Hạ nhìn người sau đó nhìn lê mặt.
Thấy mặt Tô Nhiễm thì Phương Trì Hạ khiếp sợ đến hai mắt co lại.
Trong phòng vẫn còn tiếng nước chảy vang lên.
Rầm rầm một tiếng tiếp theo.
Phương Trì Hạ nhìn cửa phòng tắm, sắc mặt tái nhợt.
Tô Nhiễm cũng không ngờ người xuất hiện lúc này là cô, đàu tiên có chút kinh ngạc nhưng khôi phục lại rất nhanh.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, ánh mắt chuyển lạnh, cái gì cũng không nói, cũng không làm ầm ĩ, trực tiếp quay đi.
Cô đi rất an tĩnh, một chút dấu vết lưu lại cũng không có,thậm chí người trong phòng tắm từ đầu đến cuối xảy ra chuyện gì cũng không biết.
Lúc Lạc Dịch Bắc bọc khăn tắm đi ra, nhìn thấy Tô Nhiễm thì có chút ngoài ý muốn.
“Muộn như vậy sao còn chưa ngủ?”
“A, em ngủ không được, nghĩ đến đây ngồi mọt chút, vừa rồi co gọi anh, chắc là anh không nge thấy.” Tô Nhiễm trấn định tư nhiên giải thích, cũng không nói chuyện Phương Trì Hạ vừa đến.
“Nhiễm Nhiễm, về sau nếu muộn rồi thì đừng đến phòng của đàn ông.” Lạc Dịch Bắc nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc.
Biểu hiện trên mắt của Tô Nhiễm đầu tiên là cứng lại, nhưng rất nhanh
khôi phục lại tư nhiên “Anh cũng không phải người khác.”
LẠc Dịch Bắc “…”
“Không còn sớm, anh ngủ sớm một chút, em về trước.” Tô Nhiễm để áo quần của hắn xuống, quay người rời đi.
Khi đi tới cửa, Lạc Dịch Bắc bỗng nhiên nói “Vừa rồi có phải có người đén hay không?”
Tô Nhiễm quay lưng về phía hắn cứng lại, chậm rãi dừng bước.
Nghiêng đầu, nhìn về phía hắn, giọng nhàn nhạt “Không có, chắc anh nge lầm rồi.”
Đưa tay mở cửa, cô trục tiếp đi ra ngoài.
Phương Trì Hạ sau khi rời khỏi phòng lạc Dịch Bắc liền trực tiếp đi quán bar.
Khi cô đi có chút phẫn hận, cũng không nhìn đường, lại không quen đường ở đây, đi một đoạn rất dài mới chợt phát hiện không biết mình ở nơi nào.
Muốn quay về sân bay, nhưng nửa đêm xe taxi cũng không nhiều nhwh vậy.
Đưng ở ven đường đợi một lúc lâu, cũng không gọi được xe, đang không biết giải quyết như thế nào thì bỗng nhiên có một chiếc Rolls – Royce dừng trước mặt cô.
Một người đàn ông trung niên từ trong xe bước xuống, đầu tiên rất cung kính chào cô, sau đó lễ phép hỏi “Xin hỏi, là Phương Trì Hạ tiểu thư sao?”
“Ông là ai?” Phương Trì Hạ lui về sau, ánh mắt cảnh giác.
“Tiểu thư, mời theo chúng tôi lên xe!” Người kia cũng không giải thích, mơi cô lên xe