Đối với việc đối phương thăm hỏi, không cho Tô Thiên thời gian phản ứng, anh vừa xoay người liền đi ra ngoài.
"Ông nội!" Tô Nhiễm sầu khổ nhìn Tô Thiên, tay đẩy đẩy ông, ý bảo ông nghĩ biện pháp.
Tô Thiên nhẹ rũ đôi mắt, đầu ngón tay lại khẽ xoay tách trà một chút, cũng không biết đang trầm tư cái gì, cũng không trả lời cô ta.
Tô Nhiễm cũng không thể biểu hiện kiêu căng ở trước mặt Tô Thiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Dịch Bắc rời đi, đi đến cửa khách sạn, cuối cùng tới chỗ xe Phương Trì Hạ.
"Đợi lâu". Thắt dây an toàn cho mình, thậm chí cũng không dừng lại quá lâu ở bên ngoài khách sạn, khởi động xe, anh lái xe rời khỏi khách sạn.
Phương Trì Hạ cũng không hỏi anh vừa rồi trong đó phát sinh cái gì, thậm chí nói cũng không nói tới việc này, sau khi lên xe như không có việc gì nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Kỳ thật Lạc gia ở Bắc Ireland có một tòa nhà của mình, trước kia người của Lạc gia từng ở nơi này sinh hoạt đã nhiều năm, về sau dọn về trong nước, cũng rất ít quay về nơi này, chỉ để lại mấy người hầu phụ trách đúng giờ dọn dẹp.
Một tòa lâu đài rất lớn, tọa lạc ở vùng ngoại thành, yên tĩnh lại có tư tưởng khác.
Lần này Lạc Dịch Bắc tới Bắc Ireland tổng cộng chỉ có mười ngày, vốn cũng ở không lâu, cho nên không muốn qua đó ở.
Hiện tại Phương Trì Hạ qua, Lạc Dịch Bắc đột nhiên nảy sinh ý tưởng mang cô đi tới chỗ Lạc gia.
Xe thể thao màu trắng chậm rãi chạy trên đường, nhanh chóng ra khỏi nội thành, thẳng đến vùng ngoại thành.
Vùng ngoại ô ban đêm rất an tĩnh, âm thanh dòng suối róc rách thỉnh thoảng truyền đến, vì bây giờ là ban đêm, tăng thêm một phần yên tĩnh.
Đêm nay ánh trăng rất đẹp, thiên không một chút mây đen cũng không có, trong sạch đến không nhiễm trần thế.
Trong xe đang phát âm nhạc, là một bài hát tiếng anh rất thư thả, khi mà giai điệu và nhịp điệu hòa quyện, uyển chuyển như là nước suối róc rách trong khe núi.
"Chúng ta đi chỗ nào vậy?". Phương Trì Hạ nghiêng đầu nhìn xem bên ngoài cửa sổ, đuôi mắt có chút tỏa sáng.
“Về nhà”. Lạc Dịch Bắc ngắn gọn trả lời
cô hai chữ.
Nhà?
Phương Trì Hạ nhấm nuốt từ ngữ của anh, khóe môi cong cong.
"Nếu như không thích ở khách sạn lúc trước kia, thời gian sau đó, chúng ta cứ ở nơi này." Lạc Dịch Bắc di chuyển xe đi một đoạn đường, rồi nói.
Phương Trì Hạ khẽ giật mình, liếc mắt nhìn anh một cái, giống như có chút ngoài ý muốn đối với sự an bài của anh.
Lạc Dịch Bắc nghĩ đến cô hẳn sẽ càng ưa thích nơi này, kỳ thật anh cũng không muốn để cho Phương Trì Hạ tiếp tục ở khách sạn, chủ yếu là anh không đoán được mục đích lần này Tô Thiên tới.
Anh cũng không muốn để cho chuyện anh và Phương Trì Hạ bị Tô Thiên biết.
Nếu như Tô Thiên biết, chuyện kia truyền tới chỗ Lạc n Kỳ cũng là chuyện sớm muộn.
Xe ở vùng ngoại ô chạy đại khái chừng thời gian mười phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở trước một lâu đài.
Cửa lâu đài bị đẩy ra, Lạc Dịch Bắc mang theo Phương Trì Hạ đi vào, dẫn cô băng qua từng con đường mòn lót đá cuội, cuối cùng thẳng đến nhà chính.
Đây là một tòa lâu đài vô cùng xinh đẹp, bố cục rất giống với Lạc gia trong nước, nhà chính là hình thức lâu đài, xung quanh có mấy cái sân, nồng đậm kiểu Trung Quốc.
Ở Bắc Ireland xuất hiện sân có kiểu Trung Quốc như vậy, rất đặc biệt, cũng rất có phong cách.
Lạc Dịch Bắc và Phương Trì Hạ tới đã hơi trễ, người hầu trong lâu đài hẳn là đã ngủ.
Lâu đài lớn như vậy ánh đèn bốn phía được thắp sáng, nhưng lại dường như chỉ có anh và cô.
"Lạc Dịch Bắc, tôi không muốn đi vào!". Lúc Phương Trì Hạ đi đến trước một hồ nước, thình lình gọi anh ở phía trước.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, bước chân dừng lại.
"Ở đây càng có tình thú?".