Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Lần sau đổi cho anh


trước sau

Vốn dĩ Lạc Dịch Bắc rất tò mò với lời nói của cô nhưng sau khi thấy rõ đồ vật mà Phương Trì Hạ lục lọi ra thì sắc mặt lại cứng đờ.

Phương Trì Hạ lấy ra một cái hộp nhỏ, cô cũng không nhìn anh mà tự mình rót một cốc nước, đầu ngón tay từ bên trong moi ra một viên thuốc liền uống.

Lạc Dịch Bắc không cần nhìn cũng biết cô đang uống thuốc gì.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, Lạc Dịch Bắc bỗng có chút bực bội.

Hai người kết hôn đã được một thời gian, cô vẫn luôn tuân thủ theo những quy định mà bọn họ đã đặt ra trước khi kết hôn, không làm gì liên lụy anh, mỗi lần xong việc cũng ngoan ngoãn, thậm chí không cần anh nhắc nhở cũng tự làm tốt biện pháp phòng tránh.

Tính cách như vậy nên hợp với yêu cầu của Lạc Dịch Bắc.

Nhưng hiện tại nhìn cô tự nhiên như vậy, thậm chí không chút chần chờ mà uống thuốc, trong lòng Lạc Dịch Bắc rất là bực bội.

“Lúc nào cũng mang theo?” Ánh mắt nhìn thoáng qua hộp thuốc trong tay cô, trong giọng nói của anh mang theo nồng đậm châm chọc.

“Những việc này nên là trách nhiệm của anh, lần sau đổi lại cho anh.” Phương Trì Hạ cất tốt hộp thuốc, sau khi sửa sang lại túi của mình, cô có chút bất mãn.

Nếu anh chuẩn bị biện pháp phòng tránh thì cô cần gì phải mang theo?

Hơn nữa thuốc rất hại cho thân thể!

Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén như gió thổi tới.

Phương Trì Hạ không để ý đến, xoay người muốn đi vào phòng tắm.

Ở bên trong ngây người vài phút, sau khi đi ra cô không lập tức đi ngủ mà đi ra ban công lần đầu tiên đánh giá căn biệt thự này.

Đêm ở Bắc Ireland rất xinh đẹp, địa điểm của căn biệt thự này cũng rất tốt, bốn phía yên tĩnh.

Đứng ở trên ban công, phóng tầm mắt nhìn đường núi chạy dài, dưới chân núi lấm tấm như một dải ngân hà.

Phương Trì Hạ thích ban đêm ở nơi này, rất sạch sẽ, rất tươi mát, bầu trời đêm trong vắt đến mức nhìn thấy được sao trời lóng lánh, thậm chí ngay cả gió thổi tới cũng mát lạnh phảng
phất như chưa bị ô nhiễm bởi khói bụi.

Phương Trì Hạ đứng một hồi lâu trên ban công, lẳng lặng nhìn bầu trời đê m, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt.

Anh cũng ở chỗ này. 

Hai người đang hít thở chung một bầu không, hiện tại anh có khỏe không?

Lạc Dịch Bắc từ trong phòng tắm đi ra, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đi qua chặn ngang bế cô lên giường.

Hai người đã làm một lần, hiện tại Phương Trì Hạ không sợ anh xằng bậy, tùy ý để anh bế lên giường, Lạc Dịch Bắc đúng như suy đoán của cô, không làm gì cả.

Ở lại đây một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại thì Lạc Dịch Bắc đã dậy trước cả cô.

Đầu giường có mấy cô người hầu ăn mặc theo phong cách Anh, đứng rất quy củ, giống như đặc biệt đang đợi cô tỉnh lại.

“Buổi sáng tốt lành, tiểu thư!” Tiếng Anh thuần được nói ra, giọng các cô tất cung tất kính.

Trong đó một cô người hầu đi lên trước, khom lưng, cung kính đưa quần áo trong tay cho cô, bày ra dáng vẻ như muốn mặc lên cho cô.

“Không cần, tôi tự mặc được.” Từ nhỏ Phương Trì Hạ đã rất độc lập, không cần người hầu hạ, cô người hầu động tác nhanh nhẹn khom lưng tránh khỏi bàn tay đang duỗi ra của cô, cầm quần áo đứng sang một bên.

“Nhưng thiếu gia đã ra lệnh……” Hình như cô người hầu có chút xấu hổ, đứng tại chỗ xoắn góc áo có chút không biết làm sao.

Dáng vẻ của cô ấy có chút khẩn trương, giống như là rất kính sợ Lạc Dịch Bắc, việc nhỏ như vậy mà cũng làm không xong sẽ khiến cô ấy cảm thấy lo lắng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện