“Anh, anh đã đến rồi!” Quan hệ của hai anh em luôn rất tốt, Bảo Bảo nhìn thấy Lạc Dịch Bắc liền theo phản xạ có điều kiện muốn ôm lấy anh, nhưng tay vừa mới giơ ra đã bị người đàn ông bá đạo bên cạnh túm về.
Bảo Bảo có chút xấu hổ, tay lại ngượng ngùng rụt trở về.
Phương Trì Hạ bình tĩnh nhìn hai người, hơi hơi sửng sốt một chút.
Bảo Bảo lớn lên giống Sa Chức Tinh tám chín phần, ngũ quan tinh xảo nhưng mặt mày lại mang theo vài phần cao quý của người Lạc gia, xinh đẹp tinh xảo như búp bê Đông Phương.
Phương Trì Hạ chưa từng gặp người đàn ông bên cạnh cô ấy, vài phần lãnh đạm, vài phần không tập trung, ngũ quan thâm thúy như người Châu Âu, mỗi nét đều giống như được điêu khắc ra, thậm chí ngay cả cằm cũng rất hoàn mỹ.
Hai người đứng ở chỗ đó nghiễm nhiên là trời sinh một đôi, nổi bật đến mức khiến khách khứa xung quanh ảm đạm thất sắc.
“Chúng ta lại gặp mặt.” Bảo Bảo cười cười với Phương Trì Hạ, chào hỏi cô trước.
Cô ấy một chút cũng không giống Lạc Dịch Bắc, lúc nào cũng lãnh lãnh băng băng, cô ấy xử sự giống như Sa Chức Tinh, ngay cả lúc cười rộ lên, độ cong khóe miệng cũng giống hệt.
“Chào em!” Phương Trì Hạ cũng chào lại cô.
“Đi vào trước đi!” Người đàn ông tỏa sáng đừng bên cạnh cô ấy lên tiếng.
“Ừ.” Lạc Dịch Bắc thản nhiên đồng ý, đi theo hai người vào đại sảnh.
Phương Trì Hạ căn bản không biết nơi này là chỗ nào, cũng không biết đêm nay rốt cuộc dạng trường hợp gì, càng không biết thân phận của người đàn ông cùng đi vào với Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc không giới thiệu, cô cũng không hỏi, yên tĩnh đi theo mấy người vào bên trong.
Lạc Dịch Bắc giống như quen thuộc với người đó, ba người chọn một vị trí trong góc ngồi xuống nói chuyện, nội dung đều là những việc mà Phương Trì Hạ nghe không hiểu, cái mà Tuyệt Dạ linh tinh.
Phương Trì Hạ cũng không biết Tuyệt Dạ là cái gì.
Cô cũng không thân với Bảo Bảo và người đàn ông kia, cũng hoàn toàn không biết gì về đề tài của mấy người đó, ngồi ở bên cạnh có chút ăn không ngồi rồi, muốn đứng lên rời đi trong chốc lát
nhưng vừa mới có động tác thì Lạc Dịch Bắc như có mắt ở sau gáy, bàn tay giữ chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô ngồi xuống chỗ ngồi.
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ lại phải ngồi với anh một chút.
Ba người bên cạnh vẫn đang chăm chú nói chuyện.
Phương Trì Hạ cảm giác mình giống như người ngoài cuộc, hoàn toàn không cùng một thế giới với ba người này.
Ngồi được hai phút lại muốn đứng lên lấy chút đồ nhưng vừa mới động lại bị Lạc Dích Bắc ấn ngồi trở về.
Thoạt nhìn anh đang rất chuyên chú nói chuyện, căn bản chưa từng nhìn về phía cô nhưng mỗi lần chỉ cần cô có động tác thì anh đều có thể chuẩn xác cảm thấy được.
Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể lại ngồi với anh thêm một lát
Ngồi năm phút đồng hồ, một lần nữa muốn đứng lên lại bị Lạc Dịch Bắc giữ lại.
Sau sáu lần cô cũng rút ra được chút kinh nghiệm, lần này đứng dậy cô thời khắc đều nhìn chằm chằm về hướng anh.
Đúng lúc Lạc Dịch Bắc cũng đang nhìn về phía cô, tay đã vươn ra chuẩn bị ấn cô ngồi lại chỗ.
“Em đi lấy giúp anh ly rượu Cocktail.” Phương Trì Hạ giải thích.
Lạc Dịch Bắc giật mình, bàn tay mới vươn ra lại rụt trở về.
Phương Trì Hạ có chút ngoài ý muốn anh lại dễ nói chuyện như vậy, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh một hồi lâu sau đó liền đứng lên.
Thật dễ lừa!
Cô đã đi hơn mười phút mà vẫn chưa trở về.
Cái gì rượu Cocktail đều là lấy cớ, chỉ là cô muốn đi dạo một chút mà thôi.
Muốn trực tiếp đi ra ngoài, ánh mắt thình lình chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm