Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Kỹ thuật của em không đạt tiêu chuẩn


trước sau

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, cũng không nghĩ tới anh sẽ kiên trì với việc này như vậy.

Anh cố ý muốn trêu chọc cô?

"Trên xe có chuyện gì? Tôi đã quên”. Ánh mắt điềm nhiên như không có việc gì dời đi, cô giả ngốc với anh.

"Không có việc gì, tôi không ngại nhắc nhở em”. Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp chế trụ cái cằm cô, chậm rãi nâng mặt cô lên, khóe môi cong lên một vòng đường cong lãnh diễm, hời hợt nói một câu: “Thời điểm trên xe, em nói, thông gia gặp nhau đến khi nào để tôi hài lòng mới thôi! Em còn nói, sau khi trở về chúng ta tiếp tục!".

Anh nói mặt không đổi sắc, dường như những lời kia thật sự là do Phương Trì Hạ nói ra.

"Lúc nào biến thành tôi nói?". Trì Hạ tức giận đến muốn đứng lên phản bác, rồi lại bị Lạc Dịch Bắc đẩy trở về.

Ánh mắt ung dung quét qua trên mặt cô, môi mỏng câu lên một đường cong kỹ xảo: "Kỹ thuật hôn của Phương tiểu thư quá nát, nếu thêm vài năm nữa khả năng cũng không thể đạt tiêu chuẩn, cho nên, tôi quyết định, để tôi tới dạy em!".

Một câu, như là thuốc nổ, dẫn đốt ánh mắt của hai người.

Thân thể chụp lên, bàn tay giữ đầu cô, môi anh nhắm ngay môi cô liền hôn lên.

Anh hôn rất thô lỗ, cũng không biết thu liễm, hoàn toàn bất đồng với bề ngoài ưu nhã.

Buổi tối hôm nay Phương Trì Hạ bởi vì Phí Tư Nặc, môi mới bị anh giày vò.

Cô có chút sợ hãi anh, ở thời điểm môi anh sắp chạm môi cô, giơ tay lên để giữa hai người, ngăn cản động tác của anh: “Chờ một chút”.

Lạc Dịch Bắc ngược lại không bắt buộc, buông tay cô ra, ung dung chờ đợi bước kế tiếp của cô.

Khóe mắt Phương Trì Hạ liếc xéo anh một cái, sắc mặt nhìn anh không giận không hờn, ánh mắt nhìn vào anh, âm thanh nhàn nhạt: "Để tôi tự mình làm!".

Lạc Dịch Bắc tựa hồ có chút ngoài ý muốn đối với lời cùa cô, miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn cô thêm vài tia nghiền ngẫm.

"Được, em làm”. Cánh tay rất tùy ý mở ra, ánh mắt chuyển hướng sang cô, ánh mắt anh, tựa hồ còn mang chút chờ mong.

Hiện tại chỉ có hai người,
ít nhất Phương Trì Hạ không mất tự nhiên.

Ngồi xuống trên người anh, cánh tay dài vòng qua cổ anh, kéo khuôn mặt anh xuống, nhướn người dậy, môi nhắm ngay môi anh liền hôn lên.

Cô hôn, cũng rất qua loa, giống như hoa hồ điệp nhả nhị, chạm một lần liền muốn rút lui.

"Cứ như vậy?". Lạc Dịch Bắc nhướng mày, rõ ràng không thích cô qua loa như vậy.

Tay Phương Trì Hạ ôm lấy cổ của anh xiết chặt, môi lần nữa hôn lên môi anh, học bộ dáng bình thường của anh, như vẽ hồ lô miêu tả dọc khóe môi anh, lần nữa buông ra.

Lạc Dịch Bắc xem thường nhìn cô, không nói chuyện.

Không nói lời nào, rất rõ ràng, cô vẫn chưa thỏa mãn được anh. 

Phương Trì Hạ làm hô hấp thật sâu, ngước mắt liếc anh một cái, bỗng nhiên một miếng cắn lấy môi trên của anh.

Cô là cắn, hơn nữa cắn còn dùng sức, buổi tối hôm nay anh ở trong cung điện giày vò cô như thế nào, cô liền cắn trở về anh như thế đó.

Hình như Lạc Dịch Vắc cảm thụ tư vị không được tốt cho lắm, mày nhíu lại nhăn, rõ ràng ngược lại hít một hơi, nhưng lại không ngăn cản.

Môi Phương Trì Hạ dán lên môi anh, vẫn còn cắn, như sư tử con phẫn nộ, cắn ra dấu răng thật sâu, còn tận lực dùng hàm răng mài mài.

Rõ ràng sắc mặt Lạc Dịch Bắc thay đổi, chậm rãi lạnh xuống.

Phương Trì Hạ cảm nhận được trên người anh tản mát ra khí lạnh, nhưng lại không có ý tứ buông ra.

Đây là anh để cho cô làm, là cho cô cơ hội luyện tập, thời điểm dĩ vãng hôn cô, cũng thường xuyên dã man như vậy sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện