“Không hề thiệt, em ở nhà rất tốt, anh không cần lo lắng cho em đâu.” Phương Trì Hạ giải thích, rồi đến ngăn anh sắp xếp hành lí.
“Như vậy hả!” Phương Dịch Bắc chỉ vỗ nhẹ 2 lần vào đầu gối giống như rất mãn nguyện.
“Vâng.” Phương Trì Hạ đứng thẳng người, ánh mắt tỏ vẻ rất chân thật.
Cô cho rằng đã làm anh thay đổi, thế nhưng, anh chấn tĩnh lại một lúc, rồi nói một câu:” vậy hay là chúng ta ở nhà hưởng trăng mật luôn đi.”
Phương Trì Hạ như bị một đàn chim bay ngang qua đầu vậy, nói thế nào cũng không đúng, đột nhiên không biêt phải làm sao nữa.
“Thay quần áo đi!” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng nhìn cô.
Cảm giác đó, như là những lời đó không phải là từ miệng của mình nói ra vậy.
“Muốn đi đâu hả?” Phương Trì Hạ vẫn muốn đề cập đến chuyện đi trăng mật, nên tiện thể nói luôn một câu.
“Không phải là muốn đi sao?”Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu nhìn cô, lấy chiếc áo dể trên giường của cô, một tay thò vào người cô, một tay thì kéo chiếc áo cô đang mặc nghịch nghịch, “Hay là muốn anh giúp em hơn”
Giọng nói của anh đầy lạnh lùng, thêm một chút lưu manh, khiến cô lạnh cả người.
Phương Tì Hạ vốn dĩ thấp hơn anh một cái đầu, bây giờ bị anh lên mặt như vậy, bóng dáng hai người giống như một cô thiếu nữ nhà lành bị hiếp trên đường vậy.
“Tôi tự làm là được rồi, anh ra ngoài trước đợi tôi đi,” cô nghĩ là dù đi đâu, thì cũng nghe theo anh thay đồ đã rồi nói tiếp, rồi đẩy tay anh ra khỏi ngực.
Lạc Dịch Bắc đồng ý với cô, chuẩn bị bỏ tay ra khỏi người cô, thì bên dưới lầu, có một tiếng vang lên:”
anh Dịch Bắc, anh có ở đây không?”
Âm thanh vang lên khiến hai người giật mình.
Lạc Dịch Bắc cau mày lại, Phương Trì Hạ cảm thấy kì lạ nhìn chằm chằm ra ngoài xem.
Bên ngoài có tiếng bước chân đang lao tới phía họ.
Trước mắt của cô, là cô em gái.
Phương Trì Hạ trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Kỷ Ngải không ngờ sao lại đứng trước mặt người con gái này, mà càng không ngờ sao họ lại trong tư thế thân mật như vậy.
Tay của anh chỉ ra hiệu người đâu hết rồi?
"Bỏ anh ấy ra.”Kỷ Ngải là một cô bé rất dễ thương, nhìn thấy người anh bên mình suốt bao năm nay đột nhiên thân mật với một người con gái khác, liền chạy lại đẩy hai người ra.
Lúc đó Phương Trì Hạ không biết phải làm sao mới có thể thoát được Lạc Dịch Bắc, Kỷ Ngải xuất hiện rất đúng lúc.
Không cần cô ta đẩy, cô đã chủ động tránh ra xa.
Cô thở phảo nhẹ nhõm nhìn người đàn ông đang trợn tròn mắt nhìn Kỷ Ngải.
“Cô ta là ai?” Kỷ Ngải chỉ vào cô, mắt lạnh lùng nhìn Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc không trả lời, mà nhìn về phía Phương Trì Hạ.
Anh dường như muốn nghe Phương Trì Hạ trả lời câu hỏi này.
Phương Trì Hạ không nghĩ gi mà nói luôn:” tôi chỉ là một người làm, hai người không cần để ý đến tôi, tôi sẽ đi ngay đây.”