Mấy phút sau Phương Trì Hạ mới đem đồ ăn ra, khi đó Lạc Dịch Bắc đang nghe điện thoại.
Không biêt người trong điện thoại nói gì, khiến anh đứng dậy như muốn đi ra ngoài.
“không ăn cơm sao?” Phương Trì Hạ liền hỏi.
“ừ.” Lạc Dịch Bắc lạnh lùng trả lời, rồi lấy áo khoác đi ra ngoài, thậm chí không thèm nhìn đồ ăn trên tay cô nữa.
"Dịch Bắc, đợi em nữa.” Kỷ Ngải liền gọi theo, thân hình bé nhỏ phải chạy theo mấy phút mới kịp.
Phương Trì Hạ nhìn đồ ăn trên tay mình, lại nhìn không còn người nào trên nàn ăn, cảm thấy hơi khó chịu.
Làm khó cô xong, đợi cô mang đồ ăn ra thì anh lại đi, anh thật vô tâm mà.
Phương Trì Hạ không vui thì không vui, có điều, Lạc Dịch Bắc không ở đây nữa rồi, cô sướng điên người.
Anh đi rồi, cô cũng không cẩn nghĩ cách phản kháng lại nữa.
Khi đó Phương Trì Hạ thực sự nghĩ như vậy, ngồi trên ghế của mình, dùng bữa ăn của mình chuẩn bị, a biết Kỷ Ngải lại lon ton chạy lại chứ.
Phương Trì Hạ giật mình, nhìn cô ta:” sao vậy?”
“cô, đi với chúng tôi.” Nói xong Kỷ Ngải lại quay người đi.
“ăn cơm cũng không xong,” Phương Trì Hạ chỉ nghĩ đó là ý của Lạc Dịch Bắc, có chút do dự.
Khi đến trước xem Lạc Dịch Bắc đang đứng trước cửa xe đợi cô.
Phương Trì Hạ nhìn chằm chằm vào anh, muốn ngồi ghế sau, nhưng Kỷ Ngải đã bị cô lên trước “Dịch bắc, anh ngồi sau với em, để cô ta lái xe.”
Phương Trì Hạ cảm thấy hơi khó chịu.
Thật sự coi cô là ngươi làm sao?
Câu nói đó cô tự nói ra, Kỷ Ngả cũng không nhìn rõ.
Trong mắt Kỷ Ngải, người con gái này chỉ hơi xinh một chút thôi.
Người làm xinh như vây, cô ta cũng hiểu rõ đến để quyến rũ Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc là người
như thế nào?
Lạc gia chỉ có một người thừa kế duy nhất, người đàn ông tôn kính sao lại có ý đồ xấu với một cô gái được.
Nên Kỷ Ngải cảm thấy, bản thân phải có trách nhiệm cao cả đẩy hai người ra, không được để Phương Trì Hạ thành công.
Phương Trì Hạ đứng ngoài xe vừa như muốn vào xe, vừa như muốn bước đi.
Nếu bây giờ cô quay đầu đi, thì đêm nay sau khi quay lại, liệu cô có bị anh làm cho ngày mai không thể ngóc đầu dậy không.
Phương Trì Hạ do dự một lúc rồi mới lên xe.
Thực ra ngồi ghế trước cũng không sao, chỉ cẩn tách hai người kia là được.
“đi đâu?” Phương Trì Hạ tự an ủi mình một lúc, rồi ra ám hiệu.
“Nhà họ Kỷ” Kỷ Ngải trả lời một câu, một lúc sau mới nói rõ địa chỉ cho cô.
Lái xe ra khỏi biệt thự, hai người mới bắt đầu nói chuyện với nhau.
“Dịch Bắc, bao lâu rồi anh chưa tới nhà em?”
“Ba nhìn thấy anh nhất định sẽ vui lắm đấy.”
“Dịch bắc, anh giúp xem sửa lại tóc ở phía sau.”
“Em không kéo được miếng đệm ở sau lưng”
“Dịch bắc, anh đang xem gì đấy?”
Giọng của tiểu nha đầu, từ lúc rời khỏi biệt thự không ngừng vang.
Trong xe chỉ có mình cô ta nói chuyện, thao thao bất tuyệt nói.
Nói một hồi, Lạc Dịch Bắc vẫn không hề phản ứng lại, Kỷ Ngải đột nhiên giận tím mặt bổ vào anh.