Cũng không biết có phải đã bị lời của anh kích động đến, mắt Phương Trì Hạ đang nhắm bỗng mở ra.
Sững người nhìn anh hết hai giây, cô giật mình sợ hãi, đẩy mạnh anh ra.
"Xem ra chiêu này không tồi." Khuỷu tay Lạc Dịch Bắc nhàn nhã tì lên lưng ghế, ánh mắt ung dung nhìn cô, gương mặt vốn lạnh như băng, kết hợp với tư thế như vậy, lại thêm cách nói chuyện này, càng xấu xa nhiều hơn mấy phần.
Phương Trì Hạ cố trấn tĩnh vẻ mặt một chút, nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, giọng nói lạnh lùng, "Sao anh lại ở đây?"
"Nhanh như vậy đã quên rồi ư?" Lạc Dịch Bắc không thấy bất ngờ trước sự trở mặt của cô, nếu sau khi cô tỉnh lại còn dịu dàng ngoan ngoãn đến thế, đó mới càng kì lạ.
Phương Trì Hạ thờ ơ nhìn chằm chằm chằm anh, thật ra không cần đoán cũng biết là anh ta đã cứu mình.
Có điều là, vừa nghĩ đến Kỷ Ngải vì anh mới ra kế lên cô, cô bỗng chốc lại không còn thiện cảm với anh.
Tai vạ!
Lạc Dịch Bắc liếc nhìn cô một cái, nhìn khuôn mặt cô rõ ràng khởi sắc lên một chút, đoán rằng cô chắc là không sao rồi.
Người có sức sống ngoan cường như thế, một lần trượt chân thì có là gì?
Lạc Dịch Bắc thở ra 1 hơi, tay chống trên ghế, có chút đau đầu xoa thái dương.
Vấn đề của cô đã giải quyết rồi, nhưng mà, một người đàn ông như anh, vừa mới ôm lấy cô vừa dụi vừa xoa, hiện giờ cả người chỗ nào cũng không thoải mái hết.
Vấn đề của anh nên làm sao đây?
"Không đi à?" Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng, nhắc nhở.
Lạc Dịch Bắc định thần lại, ánh mắt sắc bén lướt nhìn cô, nhưng lại chẳng làm gì cả.
Nhìn cô ta vừa mới tỉnh lại, tạm thời tha cho cô!
Buông cô ra, anh mở cửa xe ngồi sang ghế lái, "Bây giờ muốn đi đâu?"
Hai người ăn trưa rồi mới đến nơi này, Lạc Dịch Bắc vừa dùng xong bữa ở Kỷ gia, nhưng mà, Phương Trì Hạ luôn ở hoa viên, bụng vẫn còn trống rỗng.
Cũng đã qua lâu thế kia, cô buột miệng chỉ một câu, "Kiếm chỗ nào ăn trước đi!"
Lạc Dịch Bắc có chút bất ngờ trước câu nói của cô, ánh mắt nhìn cô
có chút kì quái.
Có điều, vừa tỉnh lại thì đã nghĩ đến ăn, xem ra sức khỏe chắc là không có vấn đề gì.
"Được." Quay đầu xe, anh chở cô rời khỏi Kỷ gia.
Không đến thẳng nhà hàng, anh đưa cô đến cửa hàng chuyên biệt, rất tùy ý mà chọn hai bộ đồ thay cho quần áo ướt trên người của cả hai, sau đó mới đến nhà hàng.
Xe của anh đậu trước một nhà hàng kết hợp phong cách Trung và Tây vô cùng mới mẻ, nằm sâu trong một hòn đảo vô cùng xinh đẹp, cả nhà hàng kết cấu không lớn, nhưng lại bày trí rất lãng mạn.
Một căn phòng được thiết kế toàn màu trắng tinh khôi, cánh cửa chạm khắc hình hoa thuần khiết, vật trang trí bé nhỏ tinh tế, thậm chí là hình dạng của dụng cụ ăn uống đều mỗi thứ một kiểu.
Anh lựa chọn nơi dùng bữa lại tận tâm như vậy khiến Phương Trì Hạ dường như có chút ngạc nhiên, hơi bất ngờ, nhưng lại không nghĩ nhiều.
Lúc này cô thật sự rất đói, sau khi đồ ăn vừa mang đến, thì cúi đầu ăn phần của mình.
Lạc Dịch Bắc chọn món rất nhiều, thịt hầm đậu đen, thịt bò rượu vang, thịt nướng Brazil, vẫn còn rất nhiều.
Phương Trì Hạ thích món thịt hầm đậu đen kia, thịt bò nồng đậm dùng với nước cam thanh mát, mùi vị cực kỳ tuyệt vời.
Cô ăn rất nhiều, lắm món đến thế, cô lại có thể giải quyết hết toàn bộ.
Tinh thần như thế, hoàn toàn khác với cái người lúc nãy còn thở yếu ớt trong lòng anh.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm dáng ăn của cô, nhìn đôi má ngày càng phơn phớt đỏ của cô, khóe môi khẽ cong lên.
Có tinh thần thì tốt, có tinh thần thì tối nay sẽ không làm anh ủy khuất nữa!