Kỷ Ngải vừa bước vào, hoá ra biệt thự thanh tịnh, đã bị làm xáo trộn không ít.
Vây quanh Lạc Dịch Bắc, trừ lúc nãy tâm trạng suy sụp được vài phút, cô của sau đó, nói chuyện không ngừng nghỉ.
"Đồ đạc ở trong này sao lại đổi thành như vầy? Rõ ràng mấy ngày trước không phải thế này mà."
"Dịch Bắc từ khi nào anh thích màu nóng vậy?"
"Cái này lại là cái gì đây?"
"Cái này một chút cũng không giống phong cách của anh!"
Lời của cô thật sự rất nhiều, khởi đầu là chuyện liên quan đến biệt thự sau khi cải cách, sau đó lại cùng Lạc Dịch Bắc nói cả đống chuyện đời mà Phương Trì Hạ nghe không hiểu.
Phương Trì Hạ hôm nay còn đang sầu não nên đối phó như thế nào với Lạc Dịch Bắc, Kỷ Ngải vừa đến, cô được dịp thoải mái vui vẻ, còn rất tự động nà tránh thật xa hai người họ, cảm giác ấy giống như sợ làm phiền đến họ vậy.
Sau bữa tối thì đã trực tiếp lên lầu về phòng mình.
Kỷ Ngải còn ở dưới lầu, cô bé này quá chủ động rồi, chỉ cần khi chỉ còn cô và Lạc Dịch Bắc, trong đầu luôn nghĩ đến làm thế nào để thu hút tầm nhìn của đối phương.
Đi qua đi lại trước mặt anh ta, còn đặc biệt cố tạo vài kiểu dáng đầy nữ tính theo tạp chí học đường nào đó, đành chịu vì một chút tác dụng cũng không có.
Kỷ Ngại sốt ruột, bạo gan định nghĩ cách cưa đổ anh thêm lần nữa, còn chưa có làm gì, đột nhiên nghĩ đến lời nói hôm nay của Kỷ Nam Ưu, cùng với sự lạnh lùng lúc Lạc Dịch Bắc cảnh cáo cô.
Bao nhiêu manh động bị dập tắt hết, ngượng ngập thu tay về, cô tiếp tục đơn thuần trò chuyện với anh như không có chuyện gì.
Trên lầu.
Phương Trì Hạ đánh răng, rửa mặt, thoải mái dễ chịu mà đi tắm, thậm chí không thèm quan tâm hai người dưới lầu, cũng không chờ ý của Lạc Dịch Bắc, đã trực tiếp đi ngủ.
Kỷ Ngải không biết cụ thể mấy giờ rời đi, lúc Lạc Dịch Bắc lên lầu, cả tầng đều tối đen, còn không để đèn lại cho anh.
Anh mở đèn hành lang lên, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy cô đang quay lưng
lại với anh, cô dường như đang ngủ rất ngon, anh cũng không nói ra được bản thân bị thế nào, đột nhiên có chút không vui.
Anh không ở đây, cô vui vẻ đến tự tại như vậy ư?
Tư thế ngủ của Phương Trì Hạ có chút không nhã nhặn, đôi tay ôm lấy cái gối ôm, hai chân lại tuỳ ý dang ra, tư thế đó, xem ra thật sự so với lúc có anh tự tại hơn nhiều.
Lông mi dài khẽ hạ xuống, cô lúc ngủ vẫn rất điềm tĩnh, trút bỏ sự gan góc thường ngày, gương mặt nhỏ nhắn bằng một bàn tay, hồn nhiên như trẻ con, xinh đẹp đến... khiến Lạc Dịch Bắc chỉ muốn phá huỷ!
Nhìn chằm chằm cô một lúc, để tay sau lưng đóng cửa lại, anh đi vài bước về hướng cô.
Lúc này Phương Trì Hạ thật ra chưa ngủ hoàn toàn, đang mơ mơ hồ hồ, cô cảm thấy có ai đó đang bước về phía mình, nhưng mà mí mắt buồn ngủ đến không mở ra nổi.
Tiếng bước chân ngày càng gần, trên giường hình như có thứ gì đó đè lên, một góc khác của giường, cũng bắt đầu lõm xuống, một hơi lạnh quen thuộc, cũng theo đó ập đến, cả người bị ai đó đè lên nặng nề.
Chân mày Phương Trì Hạ không thoải mái mà chau lại, còn chưa phản ứng gì, cả người cô mát lạnh, có thứ gì đó, bị trút bỏ...
Phương Trì Hạ dù cho buồn ngủ đến thế nào đi nữa, lúc này cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng, vẫn chưa mở mắt ra.
Cách ứng phó của cô là, anh muốn giày vò, cô hoàn toàn đều theo anh, cô không phản ứng lại là được rồi.
Đợi khi anh ta giày vò đến chán rồi, tự động sẽ thu tay thôi.
Nào ngờ, có người không muốn cô bớt phiền, đè lên cô không chịu rời đi.
"Nặng..." Phương Trì Hạ không thoải mái cằn nhằn một tiếng, nghiêng người qua một chút.