“Tôi nói đều là sự thật! Không tin anh có thể điều tra!” Phương Trì Hạ không biết thân phận của anh, nhưng cũng không muốn vô cớ chọc phải phiền phức, lời nói ra đều là thật.
Lạc Dịch Bắc sau khi nghe lời cô nói thì trầm mặc.
Nhìn bộ dáng cô, quả thật không giống như đang nói dối.
Anh chỉ hoài nghi cô có phải do người khác sắp đặt để hãm hại anh hay không, hoặc là tự mình chủ động tới nhào vào.
Nhưng mặc kệ là cái nào, cô cũng không có lý do bài xích anh đụng chạm mới đúng.
Cửa sẽ không tự mở ra, cũng không liên quan đến cô, xem ra, chỉ có thể là kẻ thứ ba.
Chỉ là, Lạc Dịch Bắc vắt hết óc suy nghĩ, nhất thời cũng không nghĩ ra kẻ thứ ba là ai.
Phương Trì Hạ thật cẩn thận quan sát sắc mặt anh, ánh mắt lặng lẽ lướt qua anh mà nhìn về phía chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Hai người đứng ngay ban công, ở đó vừa vặn đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn đặt một lọ hoa, còn có một mâm hoa quả.
Vị trí lọ hoa lại gần Lạc Dịch Bắc.
Phương Trì Hạ suy xét xem có nên đá lọ hoa sang hay không, thuận thế công kích anh một chút.
Nếu vị trí đánh trúng vừa vặn là cái ót anh, có lẽ cô có cơ hội giãy ra khỏi.
Cô nghĩ sao thì làm vậy.
Nhưng mà, chân vừa mới nâng lên, còn chưa đá trúng cái bàn, người đàn ông đè phía trên đã đánh rơi cái chân không an phận của cô, tay chân cô bị anh giữ chặt.
“Buông tôi ra!” Sợ bản thân không khống chế được làm ra cái gì, Phương Trì Hạ đẩy đẩy ngực anh.
“Sắc mặt sao khó coi vậy?” Ánh mắt anh từ từ đảo qua mặt cô, người này biết rõ còn cố hỏi.
Lòng bàn tay còn ấn lên môi cô, nhẹ vân vê, cọ xát một chút.
Nhìn sắc môi cô nháy mắt giống như đóa hồng kiều diễm nở rộ, tâm tình của anh tựa hồ cực tốt.
“Anh……” Phương Trì Hạ phẫn nộ chỉ vào anh, khuôn mặt đỏ lên.
Cô bỗng nhiên có loại cảm giác giống như anh đang chơi cô, trêu
cợt cô như vậy, anh ta rất vui à?
“Tôi làm sao?” Anh khí định thần nhàn[2] mà nói chuyện với cô, sau đó ném cô lên giường.
[2] Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
“Đồ lưu manh!” Phương Trì Hạ nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, từ trên giường ngồi dậy, hai tay quấn lên cổ anh, cúi người, liền hung hăng cắn xuống thịt trên cổ anh.
Cô cực kì dùng sức cắn, anh ném cô, cô cũng không để anh yên, thậm chí còn cắn ra một dấu răng rõ ràng.
Lạc Dịch Bắc rõ ràng không dự đoán được cô sẽ dùng phương thức phản kích như vậy, ngẩn ra một chút, muốn đẩy cô ra, còn chưa kịp mở miệng, lại bị động tác tiếp theo của cô làm cho biến đổi sắc mặt.
Phương Trì Hạ nâng chân lên công kích về phía bộ vị mấu chốt của anh ——
Anh không cho cô dễ chịu, cô cũng khiến anh nếm thử đau khổ!
Cô hành động rất nhanh, lại bất ngờ, nhưng tốc độ Lạc Dịch Bắc lại nhanh hơn cô, thân thể hơi nghiêng về một bên, tránh động tác của cô, bàn tay thuận thế giữ chặt chân cô.
“Cô gái, lá gan cô rất lớn!” Đưa mắt nhìn khắp thành phố C, cô là người thứ nhất dám không biết tự lượng sức mình công kích anh như vậy.
“Buông tay!” Phương Trì Hạ muốn đổi chân khác, nhưng lại lần nữa bị động tác nhanh nhẹn của anh chế trụ.
“Đã từng thử lượng sức mình chưa?” Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt quét mắt nhìn cô một cái, khóe môi gợi lên nụ cười trào phúng, giữ chặt tay cô, cả người Phương Trì Hạ không khống chế được lướt về phía anh, thuận thế đâm vào trong lòng anh.