Phương Trì Hạ nhàn nhạt quay về phía Lạc Dịch Bắc nói một câu, "Lúc trước chưa đến Phương gia, viện trưởng cô nhi viện dạy tôi, viện trưởng biết rất nhiều thứ, có đôi khi mấy em bé bị bệnh không nghiêm trọng cũng chữa luôn."
Đây là lần đầu tiên Phương Trì Hạ ở trước mặt Lạc Dịch Bắc nói chuyện cô từng trải qua, nói đến chuyện này, nội tâm Phương Trì Hạ ê ẩm chát chát, nhưng trên mặt lại như không có việc gì.
Lạc Dịch Bắc không ngờ Phương Trì Hạ sẽ trả lời như thế, sững sờ hồi lâu, lại hỏi một câu, "Ba mẹ em đâu?"
"Không nhớ rõ." Phương Trì Hạ tìm hũ thủy tinh đựng trà, đưa cho Lạc Dịch Bắc, "Trà này không có tác dụng phụ, có thể uống mỗi ngày, người bình thường cũng có thể uống."
Lạc Dịch Bắc bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Phương Trì Hạ, nhận hũ thủy tinh, nhưng không đi luôn.
Mặt Lạc Dịch Bắc không cảm xúc nhìn Phương Trì Hạ, thình lình nói, "Vì lần này em đã giúp ông nội anh, anh có thể giúp em hoàn thành một nguyện vọng, chỉ cần em nói, anh sẽ làm được!"
Lạc Dịch Bắc nói như vậy, người bình thường nghe được chắc chắn sẽ rất vui mừng mới đúng, bởi vì chuyện Lạc Dịch Bắc không làm được có vẻ như chưa từng xảy ra.
Ai ngờ, Phương Trì Hạ chỉ liếc một cái, châm chọc quay qua nói một câu, "Anh còn biết cám ơn người khác?"
Mặt Lạc Dịch Bắc cứng đờ, gân xanh trên trán nhảy lên.
"Cơ hội khó có được, lần này không nắm lấy sau này đừng hối hận." Lạc Dịch Bắc nhắc nhở.
"Khi nào anh đến bệnh viện?" Phương Trì Hạ không để ý, chuyển sang chủ đề khác.
Lạc Dịch Bắc khẽ giật mình, đứng ở bên cạnh nhìn Phương Trì Hạ, bỗng nhiên cảm thấy không thể hiểu được hành động của Phương Trì Hạ.
Lạc Dịch Bắc thực sự hết lời, trong tình huống này nếu như Phương Trì Hạ muốn đem thân phận vợ Lạc Dịch Bắc thành thật, chỉ sợ Lạc Dịch Bắc cũng đồng ý.
Hoặc Phương Trì Hạ có thể yêu cầu giúp cô ra nước ngoài, chi phí đi nước ngoài Phương Trì Hạ không phải vẫn đang kiếm sao?
Nhưng Phương Trì Hạ không đưa ra yêu cầu gì.
Như vậy lại làm cho Lạc Dịch Bắc cảm thấy thiếu
nợ Phương Trì Hạ.
Đứng bên cạnh Phương Trì Hạ trầm mặc một lát, Lạc Dịch Bắc hỏi, "Gần đây anh nuôi em còn làm phiền không?"
Phương Trì Hạ giật mình, không hiểu sao Lạc Dịch Bắc đột nhiên lại hỏi cái này.
"Anh giúp em giải quyết anh ta, một lần vất vả cả đời an nhàn?" Lạc Dịch Bắc bưng ly trà Phương Trì Hạ vừa làm nhấp môi, cảm giác chuyện đó đối với anh mà nói đơn giản như tiện tay bóp nát một bông hoa.
Trước đây Phương Trì Hạ e ngại Phương Vinh như vậy, Lạc Dịch Bắc cho rằng, anh đưa ra đề nghị này Phương Trì Hạ sẽ đồng ý.
Ai ngờ Phương Trì Hạ xì mũi coi thường, "Tôi đã giải quyết hắn rồi."
Phương Trì Hạ tuy căm hận Phương Vinh, nhưng mặc kệ thế nào, Phương Trì Hạ đã sống ở Phương gia nhiều năm, Phương Vinh lại là con ruột của ba nuôi, vì chuyện này Phương Trì Hạ cũng không thể làm gì quá tuyệt tình.
"Giải quyết như thế nào?" Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn Phương Trì Hạ, đối với lời Phương Trì Hạ nói cực kỳ hứng thú.
Lạc Dịch Bắc rất ngạc nhiên, Phương Trì Hạ nhỏ nhắn như thế làm cách nào giải quyết Phương Vinh.
Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn Lạc Dịch Bắc, nội tâm trả lời một chữ: Anh.
Nhưng lời này Phương Trì Hạ không nói ra.
Nếu như Lạc Dịch Bắc biết, không chừng lại cho rằng Phương Trì Hạ lợi dụng mình.
Tuy rằng cũng đúng như thế.
"Tốt rồi, anh nên đến bệnh viện đi." mặc kệ Lạc Dịch Bắc chưa ăn tối, Phương Trì Hạ đẩy Lạc Dịch Bắc ra ngoài.
Lạc Dịch Bắc hôm nay không lôi cô đi cùng, quay người ra khỏi phòng liền đi.