Hàng chục quả phảo hoa đồng loạt được bắn lên sáng rực cả một mảnh trời nơi cô và anh đứng, đẹp giống như có hàng vạn đóa hoa đang nở rộ hết lớp này tới lớp khác.
Phương Trì Hạ kinh ngạc ngắm nhìn tầng tầng lớp lớp pháo hoa đẹp mê li đó, trong mắt không che dấu nổi sự vui sướng thích thú trong lòng mình, thậm chí khi có người đem cho cô pháo hoa cầm tay, cô nở nụ cười trong sáng giống như trẻ con vậy.
Thi Cận Dương quan sát kỹ cô nàng có khuôn mặt vẫn còn ủ rũ ảm đạm vài phút trước, lúc này lại cười ngây ngô chơi đùa như trẻ con, ánh mắt anh có chút thất thần si mê.
Khuôn mặt của Phương Trì Hạ thực ra không phải là khuôn mặt đẹp nhất, nhưng mà trên người cô lại có một sức mê hoặc khiến cho người khác không thể không dừng lại ngắm cô thêm vài giây.
Lần đầu tiên gặp cô, là lúc ở một văn phòng phỏng vấn thực tập sinh, cảm giác mà cô đem lại cho anh cũng y hệt như lúc này vậy.
Ngũ quan của cô vốn dĩ đã cực kì thanh tú, khiến cho anh không thể rời mắt.
Thi Cận Dương đứng cách cô 1 mét, lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt như dán chặt vào cô.
Đứng cách đó ở một nơi không xa, một người giúp việc bước đến phía Thi Cận Dương nói nhỏ với anh: “ cậu chủ, ông chủ mời cậu qua chỗ ông chủ một chuyến.”
“Tôi biết rồi.” Thi Cận Dương lạnh lùng trả lời anh ta một câu, ánh mắt nhìn về phía cái người mà vẫn còn ngây ngất trong vui sướng tự nói tự cười Phương Trì Hạ kia.
“Anh đi đi, tôi không sao đâu, không cần lo cho tôi.” Phương Trì Hạ quay đầu nhìn về phái anh, vẻ mặt đầy vô tư tiếp tục chơi đùa với chiếc pháo bông trên tay mình.
“ Vậy được, tôi đi trước đây, lát nữa sẽ đến tìm cô.” Thi Cận Dương đáp, sau đó đi cùng với người giúp việc kia rời đi.
Pháo hoa của bữa tiệc đêm nay cơ hồ là sự sắp đặt của một người nào đó.
Trên bầu trời, pháo hoa vẫn không ngừng nổ “bùm bụp”
Cả cái hoa viên được chiếu sáng bởi hàng trăm ngọn pháo hoa, tạo nên một khuyng ảnh vô cùng nguy nga diễm lệ,
giống như là thế giới cổ tích trong mơ vậy.
ở một nơi khác trong hoa viên, một bóng người cao lớn chậm rãi đi qua, ánh mắt lơ đãng bỗng nhiên trông thấy hình dáng Phương Trì Hạ đang vui vẻ chơi cùng mấy que pháo bông, một ánh nhìn lạnh lùng tỏa ra từ đôi mắt ấy.
Phương Trì Hạ cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh nào đó đang nhìn mình mặc dù là cô đang quay lưng về phía anh ta.
Bỗng nhiên cảm thấy có chút lành lạnh ở sống lưng, cô liền chậm rãi xoay người mình qua đối diện với ánh mắt đó.
Hai người chạm mắt nhau, dù chỉ cách nhau có vài mét thôi, nhưng thân hình cao lớn của người kia trước mắt cô vẫn có thể nhìn rõ được ánh mắt lạnh lùng kia.
Trên bầu trời, những quả pháo hoa kia vẫn không ngừng nổ.
Một vạn quả pháo hoa bắn lên bầu trời nổ tung tóe nhưng hai người vẫn cứ mãi đứng nhìn nhau như vậy.
Dưới cái ánh sáng rực rỡ của pháo hoa, khuôn mặt lạnh lùng đến hoàn hảo nhưng đầy ma mị của Lạc Dịch Bắc mờ ảo hiện lên.
Phương Trì Hạ lúc bước đến nơi này luôn là muốn đề phòng anh, không ngờ rằng lại có thể gặp mặt anh ta ở đây, ánh mắt cô có chút e dè, toàn thân cô ngây dại.
Hai người đứng chỉ cách nhau có một mảnh vườn nhỏ, hai người đứng nhìn nhau một hồi lâu, như để xác định người kia là thật.
Họ giao tiếp chỉ qua ánh mắt, nhưng Phương Trì Hạ đã phản ứng rất nhanh, lấy lại tinh thần cô quay người chạy hướng về phía bữa tiệc đang diễn ra.
Động tác của cô rất đột ngột, đợi đến lúc Lạc Dịch Bắc lấy lại được tinh thần thì đã không còn nhìn thấy cô nữa rồi.
Lạc Dịch Bắc cũng không hề vội vã, khóe môi anh cong lên, bước theo hướng ban nãy cô đi để đuổi theo.