Hơn nữa, Lạc Dịch Bắc nhìn thấy hai người họ trong khoảng cách xa như vậy, lại là buổi tối, lại thêm khắp nơi đều có xỉ phảo hoa rơi xuống như vậy.
Thực sự anh ta có trông thấy cô hay là không thì nó vẫn là một vấn đề.
Kể cả có nhìn ỗ đi chăng nữa thì sao chứ?
Cô cũng đâu có làm việc gì có lỗi đâu, hôm nay chỉ là bị anh ta nhìn thấy mình ở nhà họ Thi mà thôi, lại không phải ở Dung Hy, cô việc quái gì phải sợ anh ta chứ?
Nghĩ vậy, Phương Trì Hạ thản nhiên bước vào nhà.
Lạc Dịch Bắc trở về sau cô có vài phút, lúc anh bước vào, Phương Trì Hạ đang ôm chú mèo Ba Tư do anh tặng trêu đùa cùng nó, quần áo mặc trên người vẫn là bộ váy dạ hội màu xanh lam ấy.
Một bộ váy xanh lam vô cùng diễm lệ, dưới tà váy được xẻ dọc tỉ mỉ thì đôi chân thon thả kia của cô được phơi bày ra trước mắt anh.
“ Tối nay cô ra ngoài sao?” ánh mắt Lạc Dịch Bắc dán chặt lên người cô, anh hỏi
“ừm” Phương Trì Hạ ngồi thằng người lên, thản nhiên trả lời.
“ tới nhà họ Thi?” Lạc Dịch Bắc lại hỏi
“ ừm” giọng nói của Phương Trì Hạ lạnh nhạt
“ cô không muốn giải thích gì với tôi sao?” mắt Lạc Dịch Bắc hơi nheo lại
“ chỉ là cùng bạn ra ngoài tham dự một bữa tiệc mà thôi.” Phương Trì Hạ không muốn nói đến chủ đề này nữa, cô ôm chú mèo lên, định chân bước lên lầu trên, tay liền bị Lạc Dịch Bắc nắm chặt.
Phương Trì Hạ liếc mắt nhìn Lạc Dịch Bắc rồi lại nhìn tay cô nơi mà bị anh nắm chặt, không chút để tâm, muốn gạt tay anh ra để tiếp tục lên trên lầu, liền bị anh túm trở về, “ cô cùng với Cận Dương có quan hệ gì?”
Giọng nói của anh có chút trầm mặc, mắt cứ thế nhìn trân trân vào khuôn mặt cô.
“ bạn bè thôi.” Nàng khéo léo trả lời
Không nói đến quan hệ người thân thì hai người quả thực chỉ là bạn bè mà thôi.
“ cô chưa từng nói điều này với tôi.” Lạc Dịch Bắc nói, ánh mắt soi sét
Ánh mắt Phương Trì Hạ không nhìn anh, lãnh đạm phản bác, “ anh cũng đâu có hỏi tôi điều này.”
Lạc Dịch Bắc nhướng mày, ánh mắt trầm xuống.
Phương Trì Hạ đẩy tay anh ra, tiếp tục đi lên lầu, lại một lần nữa bị anh kéo lại.
Thực ra tâm
trạng của Phương Trì Hạ tối nay không được dễ chịu, là sau khi đụng mặt với Phương Phỉ.
Nhưng mà đang lúc ở trong nhà họ Thi, cô đành phải kiềm chế tất cả tâm trạng của mình lại.
Bây giờ lại bị Lạc Dịch Bắc gây khó dễ, tất cả những khó chịu trong lòng cô liền bị bùng phát trút hết ra ngoài, cô cứ thế mà hướng về phía anh trút giận mạt sát anh, “ Lạc Dịch Bắc, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Giữa tôi và anh chỉ là có tờ giấy đăng kí kết hôn ràng buộc, chứ không phải là khế ước bán thân của tôi, anh có quyền gì mà soi xét mối quan hệ giữa tôi và người khác? Bốn năm sau tôi và anh đều sẽ đường ai nấy đi, tôi làm gì thì có liên quan gì đến anh?”
Cô thét lớn lên làm cho Lạc Dịch Bắc ngẩn cả người ra một lúc.
Kết hôn bao nhiêu ngày nay, cô trước mặt anh trước giờ đều rất ngoan ngoãn phối hợp, cho dù có bị anh chọc tức tới mức sắp không chịu nổi đi chăng nữa thì nhiều nhất cô cũng chỉ dám phàn nàn một chút.
Anh biết cô cũng không phải là dạng cừu non ngây thơ gì, nhưng cô trước giờ tuyệt đối không bao giờ dám đứng trước mặt anh lớn tiếng đến như vậy.
Phương Trì Hạ xả hết cơn bực tức xong, liền ngây người ra mấy giây. Thoáng nhìn thấy nét mặt của người kia càng ngày càng khó coi hơn, giống như là vừa bị người ta tạt một gáo nước lạnh lên mặt vậy, máu nóng trong người cô bỗng chốc liền dịu hẳn xuống.
Cô đang làm cái gì vậy?
Hai người còn phải sống cùng nhau đến 4 năm nữa, có cần phải làm loạn nhà đến mức như này không?
“ tôi đi nấu chút đồ ăn, tối giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng.” nói xong, cô liền quay đi, nhưng thật tâm chẳng có chút tâm trạng nào mà bước vào nhà bếp nữa.