Nói đúng hơn, chuyến công tác này Cố Viễn Tranh lập ra để giải toả căng thẳng, và hơn hết là muốn báo đáp một người.
Tại bang California, Mỹ, kể từ lúc xuống máy bay Dung Tiêu Hoan đã ngủ trọn vẹn mười tiếng đồng hồ.
Khi chuyến bay đáp đất trời đã tối, sang ngày, cô chỉ đơn giản là ở trong một phòng trên tầng năm mươi của khách sạn năm sao ăn, ngủ, nghỉ.
Cả ngày vẫn không thấy bóng dáng của Cố Viễn Tranh ở đâu, nhưng cô không cần tìm, gặp anh khéo lại rước chuyện vào người.
Sáng sớm ngày hôm sau tại California, từng tia nắng chiếu rọi khắp các ngõ ngách, len lỏi vào bức tường thủy tinh trên tầng năm mươi của một khách sạn năm sao.
Dung Tiêu Hoan nheo mắt tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, bên ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ không hề có nhẫn nại, giọng Cố Viễn Tranh vang lên càng có chút gấp gáp:
“Dung Tiêu Hoan, cô làm gì trong đó mà lâu vậy?”
Trong phòng, Dung Tiêu Hoan làm mặt quỷ rồi đi đến mở cửa, cơ mặt căng thẳng bỗng chốc giãn ra.
Cố Viễn Tranh vậy mà ăn mặc như một tài tử Hollywood hàng đầu, tóc vuốt ra phía sau, một thân tây trang cách điệu vô cùng mãn nhãn,trở thành hình ảnh trong mộng của rất nhiều phụ nữ.
Dung Tiêu Hoan cũng không may mắn mà cuốn vào.
Điều đó khiến biểu cảm trên khuôn mặt điển trai của anh mất tự nhiên:
“Không phải cô định ăn mặc như thế này cùng tôi ra ngoài chứ?”
Nói sao nhỉ? Không phải Cố Viễn Tranh bảo đi công tác sao? Vì vậy cô đã cố ý mặc một bộ đồ công sở, áo sơ mi trắng vừa vặn ôm một vòng quanh thắt lưng của cô, phía dưới là chiếc váy đen bó sát dài đến đầu gối.
Hoàn toàn phù hợp với hình tượng một thư ký, xinh đẹp, quyến rũ, khiến người vợ ghen đỏ mắt vì không thể nào sánh bằng.
Nhưng Cố Viễn Tranh lại nhìn cô không khác nào người ngoài hành tinh, đem túi đồ trong tay ném qua, nói rồi bỏ đi:
“Thay nó.
Sau đó xuống dưới sảnh, tôi đợi cô ở đó.”
Mặc chiếc váy trắng trễ vai mà Cố Viễn Tranh đưa cho, họa tiết không có gì ngoài phần vải nhún chiết ở eo, phần đuôi váy xoè dài qua đầu gối.
Trong túi đồ còn có một chiếc mũ rộng vành đan bằng cói, có dây quai bằng ren màu trắng buộc qua cằm.
Đó là phong cách cổ điển mà các vị tiểu thư, công nương khi xưa ưa chuộng.
Cộng với nước da trắng bẩm sinh của mình, nửa dưới khuôn mặt ẩn hiện màu son đỏ thắm, cô liền trở thành một vị công nương mà các công tước đến những chàng lính ngự lâm phải xếp hàng dài theo đuổi, kiều diễm mê người.
Khi Dung Tiêu Hoan sóng bước cùng Cố Viễn Tranh, họ tạo nên một khung cảnh lãng mạn chỉ có trong phim, tài tử và công nương cùng nhau trải qua một thời gian yêu đương lãng mạn.
Dường như cô không nghĩ tới, Cố Viễn Tranh vậy mà điếc không sợ súng, chân còn chưa khỏi hẳn đã cùng cô trên chiếc xe đua mà phóng như điên trên đoạn đường Big Sur giáp mặt với biển.
Dung Tiêu Hoan như dùng hết sức lực của phần đời còn lại bấu víu, la hét, chửi bới tên chồng trên danh nghĩa này.
“Cố Viễn Tranh!! Chậm thôi… Không, không, là dừng lại mới đúng.
Dừng lại cho em, Cố Viễn Tranh!!!”
Dung Tiêu Hoan càng sợ hãi bao nhiêu thì Cố Viễn Tranh lại tỏ ra hứng thú bấy nhiêu.
Bọn họ đi đến công viên Tiểu bang Julia Pfeiffer Burns, anh đưa cô đến một địa điểm cắm trại được xem là địa điểm cắm trại tốt nhất Big Sur.
Cố Viễn Tranh bao toàn bộ nơi này để anh cùng bạn bè cắm trại.
Ở đây có rất