“Nói dối sao? Bây thì để tôi chứng minh cho em thấy!”
Cố Viễn Tranh nhanh chóng tháo thắt lưng da, anh tiến đến đè người Dung Tiêu Hoan xuống giường.
Cô càng giãy giụa, anh càng hung hãn, hai đùi anh như gọng kìm cố định cô ở giữa.
Anh bắt đôi tay đang càn quấy của cô đem thắt lưng buộc rồi cố định l3n đỉnh đầu.
“Viễn Tranh, đừng mà… hức.”
“Khóc lóc cái quái gì? Là em chọc giận tôi trước không phải sao?”
Nói rồi anh đem môi mình hạ xuống tìm môi Dung Tiêu Hoan.
Cô nghiêng đầu tránh né vì thấy bờ môi anh vừa vặn đậu trên tai cô.
Cùng với những hơi thở nóng rẫy giận dữ, anh trầm khàn nói:
“Nếu em còn chống cự chỉ e tôi sẽ làm mạnh hơn thôi.”
Dung Tiêu Hoan không nghe, cô giương đôi mắt ướt nhoè về phía cửa sổ, lúc này trời vẫn còn sáng, ánh nắng nhẹ nhàng cùng bầu trời trong xanh ở bên ngoài, hiện tại cô không thể với tới.
Cuộc đời cô đã định trước không có hạnh phúc, vì vậy không nên mong chờ.
“Dung - Tiêu - Hoan! Em quay lại đây cho tôi!”
Cô càng mím chặt môi, một mực không quay lại.
Bây giờ, để đối diện với anh là rất khó.
Cô nghe thấy anh nói từng câu từng chữ trong tức giận:
“Được lắm Dung Tiêu Hoan, đừng trách tôi ác.”
Xoẹt!
Chiếc váy xoè trên người Dung Tiêu Hoan bị anh một đường xé rách, tay cô bị trói chặt không thể che đậy, chỉ biết khổ sở cong người lại.
Từng đường nét run rẩy khắc họa vào mắt Cố Viễn Tranh, ánh mắt anh hiện lên vài phần tàn độc.
Tiếp theo là hai tiếng xoẹt xé rách đồ nữa, quần áo lót của cô cũng bị tàn phá thành công.
Giờ khắc này, da thịt nóng bỏng cùng độ lồi lõm của cơ thể Dung Tiêu Hoan khiến Cố Viễn Tranh không ngừng sục sôi ý nghĩ đồi bại.
Cùng tiếng kéo khuy quần, vật nóng rẫy tượng trưng cho đàn ông của anh được giải phóng.
Nó đã trở nên thô cứng từ bao giờ, ánh mắt của cô chỉ liếc qua cũng đủ khiến cô sợ hãi, nhắm nghiền hai mắt, miệng không ngừng van xin:
“Đừng làm điều đó Viễn Tranh, em không muốn!”
“Không muốn? Hai từ đó thốt ra bây giờ, muộn rồi!”
Không một bước dạo đầu nào, Cố Viễn Tranh cứ như vậy đưa nơi tượng trưng của mình dung nạp với Dung Tiêu Hoan.
Cú th úc mạnh của anh làm cô đau đớn như bị xé rách, gào ầm lên:
“Viễn Tranh… đau quá! Đi ra ngoài… aaaa”
Cũng không phải lần đầu, tại sao đau như vậy cơ chứ? Đau quá! Nhưng anh ấy không ngừng lại…
Sự co bóp đau đớn của cô cũng khiến Cố Viễn Tranh muốn nổ tung:
“Chết tiệt! Đừng thắt chặt nữa, thả lỏng ra, một lúc sẽ hết đau.”
Dung Tiêu Hoan đau đớn nghe lời anh, cố gắng thả lỏng.
Nhưng chết tiệt! Vẫn đau quá!
Không để cô kịp thích nghi, anh đã bắt đầu luận động kịch liệt khiến cô cong người theo từng đợt ra vào.
Trong cổ họng phát ra âm thanh đau đớn kì lạ.
“Viễn Tranh mau dừng lại… hưm.
Để lại một đường… lui, em sẽ… không trách anh…”
Nghe lời này, cả căn phòng thoáng một chốc cô tịch.
Dung Tiêu Hoan nghe được một tiếng chửi thề khẽ phát ra từ miệng Cố Viễn Tranh.
Sau đó là một loạt hành động thô bạo đến từ anh, lật người cô, cắm thẳng vào nơi tận cùng sâu thẳm nhất rồi mạnh