“Tôi nói các người cho tôi vào gặp Cố tổng, có nhiêu đó thôi mà không làm được à?”
“Tiểu thư bình tĩnh, Cố tổng đang bận không thể tiếp cô được.”
“Bận bận bận bận! Vào hỏi anh ấy có bận được cả đời hay không cho tôi!”
Jennifer tức tối ngồi lại xuống chiếc sofa trong phòng chờ.
Cô ta lại lôi chiếc điện thoại ra, nhắn tin nhắn thứ hai mươi ba cho Cố Viễn Tranh.
Nhưng cô ta không hề nghĩ đến, khi vừa nhắn xong tin, ngước đầu nhìn lên đã thấy người mà cô ta căm hận nhất trong đời.
Dung Tiêu Hoan cùng với chiếc váy dài màu xanh nhạt nhẹ nhàng thướt tha vội vội vàng vàng tiến vào trong sảnh lớn, vẻ mặt không giấu nổi tức giận:
“Mau cho tôi gặp chủ tịch nhà các người.”
“Vâng, tiểu thư đợi chút, tôi sẽ chuyển lời lại cho Cố tổng.”
Năm phút sau.
“Mời Dung tiểu thư vào trong này, Cố tổng đang đợi cô.”
Jennifer nghe thấy tên anh cũng lấn lướt đi vào theo nhưng đã bị nhân viên ngăn lại:
“Xin thứ lỗi, đây là cuộc trò chuyện riêng tư, phiền cô đứng bên ngoài.”
Bị xem như một người thừa, Jennifer hung hăng đẩy mạnh nhân viên ra, phủi phủi quần áo:
“Đừng động vào cô sẽ làm bẩn nó mất, lát nữa tôi gặp chủ tịch nhà các người thì biết mặt.”
Nhân viên cũng không buồn cho Jennifer một ánh mắt, chỉ thấy thương xót cho đầu óc không bình thường của cô ta.
Trong phòng họp.
“Cố Viễn Tranh! Chuyện này là sao hả? Đang gần đến ngày ra mắt sản phẩm đùng cái anh lại rút khỏi dự án.
Anh có biết sản phẩm lần này quan trọng với anh Tần lắm không?”
Cố Viễn Tranh không ngạc nhiên với sự có mặt của Dung Tiêu Hoan, anh làm việc này cũng sớm đã biết trước sẽ có này này.
“Đối với tôi, nó cũng không quan trọng lắm.”
Nhìn vào vẻ bất cần đời của anh, Dung Tiêu Hoan tức giận câm lấy cốc nước hất mạnh vào vẻ khuôn mặt điển trai lưu manh đó:
“Tôi không ngờ anh lại là một tên khốn kiếp đến như vậy.”
“Mẹ kiếp! Em dám hất nước vào tôi?”
Người phụ nữ mà anh yêu vì một tên đàn ông khác hất nước vào anh, thử hỏi anh làm sao không tức giận.
“Tôi còn có thể làm hơn thế cơ.
Nhưng cũng đâu bằng sự khốn nạn của anh.”
“Em đến đây là để thoả thuận hay lắc dùng vũ lực để ép tôi quay lại cái dự án đấy? Nói cho em biết, cho dù em lăn đùng ra chết ở đây tôi cũng không ngại cho người dọn xác em đâu.”
Việc đột ngột rút khỏi dự án cũng là giây phút bồng bột anh nghĩ ra.
Nhưng với tình hình như bây giờ, có lẽ đó là một sự lựa chọn đúng đắn.
Việc Aurora đưa ra bộ sưu tập trang sức mới kết hợp với văn hoá nước nhà mà không có phần marketing của Cố Thị thì sự bùng nổ của hãng thời trang này ở nước nhà gần như băng không.
Tập đoàn Aurora lần này dốc hết tâm sức vốn có để làm bộ sưu tập này, nếu sản lượng bán ra khổng đủ thứ hồi vốn thì tập đoàn này sẽ không còn cơ hội phát triển ở nước nhà.
Và trong việc thua lỗ này, Cố Thị chỉ bị