Sáng hôm nay, Dung Tiêu Hoan xin phép mẹ cho cô đến trung tâm mua sắm trễ một chút, vì bức tranh cô vẽ phải đưa đến tay người mua.
Tranh cô vẽ, cô thấy rất đẹp, đơn sơ mộc mạc lại chất chứa nhiều điều, nhưng không phải ai cũng nghĩ vậy.
Vì thế những bức tranh cô vẽ số lượng bán ra là rất ít.
Tuy chỉ là một bức tranh không mang lại thu nhập cao cũng khiến cô vui quên mình rồi.
Sau khi giao tranh xong, nhìn đồng hồ thì cũng không quá muộn.
Nếu đi nhanh thì đến đó chỉ muộn khoảng tầm năm phút.
Cô vẫn mang theo tâm trạng vui vẻ trên đường đến trung tâm mua sắm.
Khi taxi đứng đợi đèn đỏ, trời hôm nay quá oi bức nên cô đã xuống xe đi mua vội một cốc trà sữa để uống.
Khi ra khỏi tiệm, bỗng nhiên một chú chó poodle nhỏ màu trắng chạy đến với cọ đầu vào chân cô.
“Chủ của em đâu?”
Cô ngồi xuống vuốt v e bộ lông mềm mại của nó, nó càng phấn khích quẫy đuôi kêu “ư ử”.
Cô nhìn vòng cổ của nó, cười xoà:
“Marie! Ồ cái tên thật đẹp, hợp với em lắm!”
Một lúc sau cô đi về phía taxi của mình, chú chó nhỏ vẫn lẽo đẽo theo sau, vì nhỏ quá nên không thể đuổi kịp cô.
Sau cùng nó sủa lên, thành công thu hút sự chú ý của cô một lần nữa.
“Em đi theo chị làm gì, mau về với chủ đi.
Chắc giờ chủ em đang tìm kiếm em đó!”
Chú chó vẫn không chịu nghe, đuổi được cô liền dụi dụi đầu, tiếng kêu của nó có phần thê lương.
Cô động lòng trắc ẩn, bế chú chó lên rồi bắt đầu tìm chủ cho nó.
Thời gian đã qua mười lăm phút, tài xế cũng đang thúc giục cô.
Cô không giấu được vẻ sốt sắng mà liên tục hỏi người đi đường xem họ có biết chú chó nhỏ này ở đâu không.
Nhưng họ hoặc là không quan tâm, hoặc là chỉ trêu ghẹo cô khiến cô bất an.
“Vẻ mặt cô khó coi chết đi được!”
Cố Viễn Tranh dừng xe bên vệ đường đi tới với đôi lông mày nhíu chặt.
Anh thề là do mình bị ma xui quỷ khiến mới đi ra đây.
“Sao lại là anh?”
“Câu đó phải để tôi hỏi cô mới phải!”
Sau đó là một khoảng lặng, cô không thèm quan tâm tới anh, quay đầu đi vẫn một mực tìm chủ cho Marie.
“Tôi tưởng cô rất thông minh nhưng tôi đã lầm rồi, cô thật sự rất ngốc.”
Dung Tiêu Hoan cau có:
“Không giúp được gì thì đi ra chỗ khác.”
“Cô thật lòng muốn thế sao? Định dùng cách thức lạt mềm buộc chặt với tôi à?”
Cô im lặng, tay vẫn vuốt v e trấn an Marie.
Cố Viễn Tranh không vì thế mà tức giận, tay anh giơ ra vuốt v e Marie, hỏi nhỏ:
“Chắc mày khổ sở lắm nhỉ? Người ta ngốc như vậy mà!”
“Anh…”
Dung Tiêu Hoan định chửi nhưng cô không biết chửi ra sao, lại nuốt xuống.
Cố Viễn Tranh nhìn cô cười, nụ cười không mấy thiện cảm.
“Muốn biết vì sao tôi nói cô ngốc không?”
Cô trừng mắt.
Anh bật cười, tay chỉ vào một góc nhỏ kế bên tiệm trà sữa