Chiếc Porsche dừng lại trước cổng, Mộc Dao từ trong xe bước ra liền bị bọn người Hoàng Tuyết Kỳ nhìn thấy, họ lập tức bày ra nét mặt như sắp làm chuyện xấu xa gì đó.
Chiếc xe khi nãy vừa rời đi, Mộc Dao bước đến cổng lập tức bị bọn người Hoàng Tuyết Kỳ chặn lại, cố ý gây sự.
"Đứng lại!" Hoàng Tuyết Kỳ đưa tay chắn trước người Mộc Dao.
Cô không nói lời nào, thản nhiên chuyển hướng né cánh tay đó.
Nhìn thấy hành động của cô, Hoàng Tuyết Kỳ vô cùng tức giận, cô ta bảo bọn người đi cùng bắt Mộc Dao lại.
Tuyết Kỳ vừa dứt lời lập tức có 5 người chạy đến vây quanh Mộc Dao.
"Muốn gì nữa đây?" Cô thiếu kiên nhẫn đưa mắt lườm đám người xung quanh.
Hai người đứng trước mặt Mộc Dao tản ra cho Hoàng Tuyết Kỳ bước đến, cô ta lấy ngón tay nâng cằm Mộc Dao lên.
"Mày gan lắm, được bao nuôi nên lên mặt à?"
Cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng nhìn Hoàng Tuyết Kỳ.
"Mày dám làm lơ tao?" Tuyết Kỳ tức giận, giơ tay lên định tát vào mặt đối phương.
"Đánh đi! Đừng quên ở đây có camera, coi chừng bị giáo viên nhìn thấy!" Mộc Dao đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn bàn tay của Tuyết Kỳ.
"Mày yên tâm, tao là người có quyền hành nhất ở trường này vì ông tao là hiệu trưởng ba lại là giám đốc công ty Hoàng Bân, ở cái trường này tao là tiểu thư." Y nhếch mép cười.
"Còn gì để nói không? Không thì cho tôi vào!"
Hoàng Tuyết Kỳ nhìn thấy Mộc Dao không hề sợ cô ta, liền lấy cái điện thoại ra mở tấm hình vừa chụp được lúc nảy đưa ra trước mặt cô.
"Đây là bằng chứng mày được bao nuôi.
Nếu tạo công khai cho mọi người biết thì thanh danh của mày sẽ mất"
"Có gì trong đó ngoài hình ảnh tôi bước ra khỏi chiếc xe không? Cô có thấy ai trong đó không nam hay nữ, già hay trẻ, đẹp hay xấu, ăn mặc ra sao? Cô có thấy không? Nhỡ là tôi hóa giang người thân đến thì sao?"
Mộc Dao hỏi ngược Hoàng Tuyết Kỳ như vậy, làm cho cô ta không nói được câu gì ngoài việc tức giận cãi lại:
"Mày hay lắm! Một ngày nào đó tao sẽ bắt được bằng chứng mày đi với một ông già cho thiên hạ xem!"
"Tôi chờ! Bây giờ thì né ra đi chứ."
Tuyết Kỳ cho bọn người của cô ta né ra, còn y thì tức giận ném luôn chiếc điện thoại xuống sân.
Kể từ hôm đó, Mộc Dao nói với Thiệu Lăng không cần đưa cô đến trường nữa, còn cô thì tự mình đi taxi đến trường.
Tuy nhiên kẻ nào đó vẫn kiếm chuyện với cô hàng ngày, còn cô thì hàng ngày bị thầy giáo bắt phạt chạy 7 vòng sân và tập luyện gấp 5 lần mọi