"Vợ sao? Anh có vợ khi nào vậy?" Cô ta ngạc nhiên nhìn Thiệu Lăng.
"Nói chuyện với nhau tiếp đi.
Tôi xin phép."
Mộc Dao quay ra phía cánh cửa định bước đi thì bị người phụ nữ kia giữ lại, cô ta dùng hai bàn tay vừa phủi thức ăn khi nảy nắm lấy tay Mộc Dao làm tay cô cũng bẩn theo.
Mộc Dao vung tay khỏi đôi tay bẩn đó, tức giận hỏi:
"Cô muốn gì?"
"Cô đừng hiểu lầm, khi nảy chúng tôi là vô tình ngã xuống ghế thôi." Người phụ nữ đáp.
"Ngã đúng tư thế nhỉ?" Mộc Dao có ý mỉa mai.
"Em đừng nghi ngờ như thế! Thật ra lúc đó cô ấy bị ngã nên anh đỡ lại rồi trượt chân ngã xuống ghế." Cẩn Thiệu Lăng minh oan cho mình.
"Có bằng chứng không?" Mộc Dao dùng ánh mắt đầy ngờ vực nhìn anh.
"Có.
Em lên phòng giám sát mà xem."
Cẩn Thiệu Lăng trả lời một cách chắc chắn nhưng anh không ngờ được mọi chuyện không nằm trong sự kiểm soát của anh.
Cẩn Thiệu Lăng, Quách Mộc Dao và người phụ nữ đó cùng nhau đến phòng giám sát ở tầng 19.
Vào phòng giám sát, Cẩn Thiệu Lăng lập tức ra lệnh cho nhân viên mở đoạn băng ghi hình vừa rồi ở phòng chủ tịch lên, nhưng camera giám sát đã bị hỏng không xem được.
Anh tức giận đùng đùng sát khí, mắng đám nhân viên của bộ phận giám sát:
"Tôi cho các người làm việc ở đây là để làm việc như thế này à? Camera vì sao lại hỏng cũng không biết."
"Đủ rồi!" Quách Mộc Dao quát, cô xoay người nhìn ra cửa rồi nói tiếp: "Đừng giải thích nữa, tôi mệt rồi!"
Nói xong, y bước đi với vẻ mặt u buồn, lúc này cô chỉ muốn bật khóc mà thôi nhưng bây giờ cái quyền yếu đuối đó cũng bị tước mất.
Nhìn thấy cô buồn bã bước đi, người phụ nữ kia lại nhếch mép cười, sau đó lại dùng khuôn mặt hiền từ quay sang nhìn Thiệu Lăng.
Cô ta vờ lo lắng.
"Cô ấy..."
Nói được hai từ thì cô ta dừng lại, Cẩn Thiệu Lăng lạnh giọng đáp:
"Cô về đi! Vợ tôi, tôi tự có cách."
Nói rồi anh rời khỏi phòng, trong đôi mắt của người phụ nữ hiện lên một đều xấu.
Về đến