Rẹt….
1 đống nước bùn văng lên người Trịnh Kim. Xe cậu có vấn đề nên định bắt taxi đi gặp đối tác. Người trợ lý và thư kí của cậu đều có việc để làm rồi nên không theo cùng, tự nhiên đang đứng trước viả hè thì bị một chiếc ôtô khác đi ngang qua gây nên tình trạng trên.
Cậu thẫn thờ nhìn lại áo trắng của mình bẩn ơi là bẩn cả quần nữa chứ toàn sình với nước cống, như vậy làm sao mà cậu có thể đến gặp người làm ăn cùng mình đây. Đến là đen. Cậu quay lại côngti, giờ này chắc mọi người đã nghỉ chỉ còn lại mỗi mấy ông bác bà thím ở lại dọn vệ sinh.
Đang không biết làm gì, cậu nhìn vào bộ trang phục mấy người dọn vệ sinh nam nảy ra ý định.
Trịnh Kim đưa tay đập nhẹ vào vai người dọn vệ sinh nam, người dừng tay quét dọn, quay lại nhìn cậu lạ lẫm, Trịnh Kim cười cười cuí nhẹ đầu chào, cậu nói:
- Chú…
Thấy mấy người làm cùng ông lao công này cứ nhìn mình, cậu liền kéo ông ta vào phòng vệ sinh nam, nói:
- Chú đổi cho cháu bộ chú đang mặc được không?
- Ô thế tôi ở chuồng à. Không được, không được.
Ông ta lắc đầu nguầy nguậy định bỏ đi thì Trịnh Kim niú lại:
- Bác mặc tạm đồ cháu để rồi cầm lấy số tiền này đi mua bộ khác nhé. Cháu đang có việc gấp. Chú giúp cháu nhé.
Người đàn ông nhìn Trịnh Kim từ đầu đến cuối ông ta liếc nhìn luôn cả số tiền kha khá trên tay Trịnh Kim. Ông ta gật đầu đồng ý.
Lúc sau cả hai ra ngoài cùng với bộ trang phục trái hoàn cảnh. Tổng tài pải mặc trang phục dọn vệ dinh của côngti còn lao công chơi nguyên bộ véc bó, áo trong không phải là sơmi mà là áo pul ôm sát body mới kinh chứ.
Chiếc quần quá dài so với chân của ông lao công, nó vốn là quần bó mà vào người ông thành quần ống xuông, chiếc áo thì dài qua “chảo” chứng tỏ chiều cao hai người khá chênh lệch. Nhưng vì số tiền Trịnh Kim bỏ ra quá hấp dẫn nên ông không thể khước từ được. Ông ta sắn ống quần lên vài gấu rồi chiếc áo véc bên ngoài cũng không thèm mặc luôn mà chỉ mặc mỗi chiếc aó pul trắng dính đầy bùn rồi nói:
- Thôi tôi đi làm việc.
- Vâng. Cảm ơn chú.
- Không có gì.
Trịnh Kim nhìn lại bộ đồ mình mặc, nó cộc tỡn lên mắc cá chân, ống tay thì lửng lơ. Cậu chẹp miệng nhìn vào trong gương “Thôi kệ thà xấu mà sạch còn hơn đẹp mà bẩn”. Trịnh Kim lủi thủi đi ra ngoài côngti. Cậu nghĩ đây là trang phục riêng của người dọn vệ sinh trong công ti nên không ai biết trừ người làm trong đấy đâu mà, thế nên cậu mới ra đường thoải mái như vậy. Cậu lang thang đi bộ ra shop gần đấy mua một bộ đồ khác, mọi người đi bộ ngang qua cậu đều phải ngoái lại nhìn vì bộ trang phục cũn cỡn với gương mặt đẹp trai hai thứ trả liên quan gì đến nhau của cậu.
Mặc kệ mọi người xì xầm nhìn mình , Trịnh Kim quá quen với cảm giác này rồi, cậu vẫn ngẩng cao đầu vô tư đi về phiá trước. Cậu trả quan tâm.
Kim Anh đang định quay lại công ti lấy túi sách đựng tài liệu cô để quên thì chợt nhìn thấy dáng vẻ quen quen của một người đang đi bộ trên vỉa hè giữa dòng đường qua lại, cô dừng xe ngoái lại nhìn.
Đúng! Cô không thể nhầm được dáng đi ấy, khuôn mặt luôn hất lên đầy cao ngạo. Kim Anh vội phóng xe lên vỉa hè rồi gạt chân chống xuống rút khoá xe, vội vàng chạy theo người đó.
- Trịnh Kim.
Nghe giọng quen quen. Trịnh Kim đứng sững lại, tiếng gọi sau lưng cậu nghe rất mơ hồ, chắc nghe lầm, Trịnh Kim lại sải bước đi tiếp, mặt vẫn thản nhiên nhìn xung quanh tìm đại một shop quàn áo nào đó để mua tạm một bộ. Còn việc cậu gặp đối tác đã gọi điện cho họ dời lại 1 tiếng nữa.
Kim Ah thấy người đó vẫn bước đi, cô bước theo, rõ ràng cậu ta vừa đứng lại, cô ngó ngó để cố nhìn mặt người đó. Cô gọi lại một lần nữa.
- Thế Du…
Người đó đột nhiên đứng sững lại, cậu khẳng định đó là dọng của Kim Anh, Kim Anh vội vàng bước tới.
Trịnh Kim nhanh chóng bước đi nhanh, Kim Anh thấy vậy cũng bước nhanh theo. Trịnh Kim chưa chuẩn bị tâm lý gặp cô nên rất sợ phải đối diện với Kim Anh lúc này.
Kim Anh lại cứ chạy theo mình. Do lợi thế chân dài hơn nên Trịnh Kim đi mà như chạy còn Kim Anh thì vật vã đuổi theo cô nói to:
- Đứng lại…
Mọi người quay nhìn lại với cuộc rược đuổi giữa hai vị thanh niên này. Kim Anh hét to:
- Cao Thế Du. Cậu đứng lại nhanh lên.
Kim Anh càng nói Trịnh Kim càng lượn nhanh, cậu không dám quay đầu lại.
Á’’’’’’’’….
Tiếng hét thất thanh của Kim Anh vang lên. Trịnh Kim không thể không quay đầu lại, cậu vội vàng chạy ngược về phiá cô, Kim Anh đang nhăn nhó ôm chân.
Trịnh Kim ngồi thụp xuống, sốt sắng hỏi:
- Sao không?
Kim Anh không nói gì, mắt cô rưng rưng nhìn Trịnh Kim từ đầu đến chân, vẫn gương mặt ấy, cậu đã bỏ đi 4 năm mà không liên lạc với