Nỗi long Chi Mai.
Kim Anh đang ngồi uống nước cùng Chi Mai trong căn tin , Chi Mai tự nhiên sặc nước xong húych tay Kim Anh :
- Nhìn kìa.- Rồi đưa tay chỉ về hướng đó.
Kim Anh nhìn về hướng tay Chi Mai chỉ, cô cũng buồn cười không kém. Đưa tay lên bịp miệng để không phát ra tiếng động. Chi Mai cũng cố cười, đến nổi mặt đỏ ửng. Cô nói nhỏ cho hai người đủ nghe :
- Tên kia bị cúm gà hay sao ấy. Ngồi trong căn tin mà … cũng đội nón mới sợ chứ. Haha… Lại còn … ôi haha.
Kim Anh tiếp :
- Khẩu trang Đôremon haha… Nóng gần chết nhìn thấy mình ngột theo luôn quá.
Đằng xa, đối diện bàn của Kim Anh và Chi Mai có một cậu con trai. Đầu đội mũ, Mồm đeo khẩu trang, không hiểu cậu ta gọi lon Coca để trên bàn thì ăn kiều gì?. Áo dài , Quần dài. Dù trời không nắng, cũng chẳng mưa. Đúng là … ngột chết đi được.
Kim Anh lại cười ha hả, nói :
- Nhìn … nhìn như ninja báo thù ấy. haha
Chi Mai lẩm bẩm :
- Ơ.. Ninja chuẩn bị tấn công mình hay sao ấy. Đang tiến về phía mình kìa.
Thấy cậu con trai “ ngột chết” đang tiến lại gần phía bàn mình, Chi Mai chỉ chỉ cho Kim Anh. Nhưng vì “ ninja” ngồi đối diện với Chi Mai nhưng Kim Anh lại ngồi quay lưng với bạn đấy nên không nhìn rõ. Khi quay lại thì thấy “ninja” đã đứng ngay sau lưng mình, cô giật mình :
- Cái gì thế.
- Đi theo tôi. – Giọng nói của bạn trai đó dứt khoát, không một cảm xúc.
Không đợi Kim Anh nói them “ninja” đã lôi xềnh xệch cô đi. Chi Mai giật mình há hốc mồm không biết phản ứng sao. Nhưng khi nhìn thấy hang cúc ấy cô còn sững sờ hơn, cô lẩm bẩm :
- Không lẽ … Tử Kỳ.
“ Không nên dây vào hắn.” Chi Mai ngồi xuống lặng lẽ đăm chiêu suy nghĩ. “ Chắc nhìn nhầm thôi.” Cô tự trấn an mình.
“Ninja” cứ thế lôi lôi kéo kéo Kim Anh, cho đến khi ra sân sau nơi vắng học sinh qua lại, vì khung cảnh âm u, cũng như nơi đây cư ngụ một số thành phần bất hảo.
Cánh tay bị “ninja” lôi, giờ sưng tấy lên, đỏ hằn vết tay. Cô xoa tay rồi gắt lên :
- Này. Điên à. Cậu là ai mà dám bắt cóc tôi một cách trắng trợn như vậy hả.
Đến lúc này “ninja” tháo mũ. Khẩu trang ra, đằng sau đó là một gương mặt thiên thần với ánh mắt lãnh đạm. Cậu ta đưa tay lau mồ hôi rịn trên trán rồi nói :
- Cô về soi gương rồi tự đoán xem mình đáng giá bao nhiêu. Bắt cóc mới sợ chứ. Nói cho oai à.
Đúng ! Chính hắn. Tên ác tặc Tử Kỳ.
Cô cứng họng, lườm anh. Tử Kỳ không them để ý, nói :
- Việc tôi giao cho cô đến đâu rồi. Hai tuần trôi qua rồi đấy.
Tử Kỳ nhắc cô mới nhớ.
“ Chết rồi. Chuyện chưa ra đâu với đâu cả … Trả lời sao bây giờ. Nếu nói thật là chưa xơ múi được gì chắc tên “ ác tặc thiên thần” này cho mình bài ca vọng cổ và sẽ chê mình, khinh mình không quyến rũ được Trịnh Kim mất.” Đúng là dông chưa qua bão đã tới mà.
Cô nuốt nước bọt :
- Được, tốt, ổn rồi.
- Là sao.
- Là anh ta sắp bị tôi quật ngã rồi. – Mình đúng là nói dối không chớp mắt. Còn chưa “làm wen” được nói gì đến tán tỉnh.
Tử Kỳ nghi ngờ :
- Dễ vậy sao.
Kim Anh ậm ừ :
- Đối với tôi chỉ dễ vậy thôi.
Tử Kỳ nghe giọng Kim Anh khẳng định luôn là cô nói dối.
Anh nhếch miệng cười :
- Tôi cho cô hai phút trình bày sự thật. Không thì đừng trách.
Rùng mình. Lời đe dọa có hiệu nghiệm. Toát mồ hồi. Kim Anh lí nhí :
- Tôi, … thật ra từ hôm trước đến giờ chưa hề gặp lại cậu ta.
Tử Kỳ phì cười trước cử chỉ như mèo hóc xương của cô. Thật ra anh cũng biết chuyện này không hề dễ. Nhưng mà đối với Kim Anh thì phải dễ chứ nhỉ. Anh hơi thắc mắc.
- Biết thành thật là tốt. Được rồi, tôi sẽ giúp cô.
Kim Anh lẩm bẩm :
- Giúp tôi cũng là giúp cho kế hoạch của cậu chứ gì. Lại còn giả vờ cao thương. Xì
Tử Kỳ quát :
- Này, nói xấu ai vậy.
Hú hồn.
- Sao tên này tai thính thế nhờ. – Cô lại lẩm bẩm.
Lời nói đó lại lọt vào tai Tử Kỳ, cậu nói :
- Lầm bẩm gì nữa.
Im phắc. Kim Anh câm lặng không nói lời gì.
Từ Kỳ mở túi lấy trong đấy một tờ giấy đưa cho Kim Anh. Cô cầm lấy mà không hiểu gì, cô ngơ