Vừa về lớp Kim Anh gặp ngay Tú Anh ở cửa. Chạy nhanh quá, không phanh được. May Tú Anh nhanh tay kéo cô lại. Không đã đập đầu vào cái cửa.
- Này, đi kiểu gì thế. Chị bị ma đuổi đấy à.- Tú Anh quát.
Kim Anh thở hồng hộc :
- Ma nữ..
- Cái gì ?. Ma nữ nào ?
- Ở, ở phòng y tế.
Tú Anh gõ lên trán Kim Anh :
- Chị lên cơn à.
Kim Anh nhăn mặt :
- Hỏng hết cả kế hoạch công phu của mình. Tất cả là tại “bà cô ma nữ ấy”.
- Thất bại rồi à.
- Tốn cả tiền đi học lại còn trả được việc gì nữa chứ.
Tú Anh tò mò :
- Em thấy chị dàn dựng công phu lắm mà. Chuyện gì thế. Kể em nghe với.
Kim Anh kể lại chuyện trong phòng y tế cho Tú Anh nghe. Nghe xong Tú anh cười lên sặc sụa khiến nữ sinh được dịp nhìn “thần tượng” cười thỏa thích.
Anh ôm bụng cười nhìn gương mặt thất thểu của chị, cố gắng nhịn :
- Vậy giờ, tính sao ?
- Sao cái gì ?
- Chuyện Trịnh Kim ấy
- Tao bất lực rồi. Cậu ta như đá ấy trả biết động lòng gì cả.
Tú Anh phì cười. “đúng là bà chị ngốc nghếch”
- Bây giờ mới biết à.- Anh trọc ghẹo cô.
- Xì.
- Hihi..
Tú Anh khoác vai cô động viên.
- Thôi thua keo này mai bày chiêu khác. Lo gì. Chị em lắm chiêu mà. Giờ thì đi uống nước hạ hỏa nhé.
- Ừ tao cũng khát lắm rồi. Mày nhắc mới nhớ.
Tú Anh chịu thua chị mình. “ Khát nước mà người khác nhắc mới nhớ.”
……………………………………………………………
Đang trên đường đi học về thì một toán nữ sinh chặn đường Kim Anh lại.
- Con kia nhớ tao chứ.
Tóc vàng, nhìn cũng xinh trắng trẻo, nhưng lúc này cô ta đang diễn vai ác thì phải. Còn nhân vật hiền thì chắc là Kim Anh. Hì. Kim Anh nhớ mang máng mình có gặp cô ta, quay sang bên cạnh nhìn thấy một cô nàng mặt mũi bặm trợn người như sumô. Nói thế là còn nói giảm nói tránh rồi ấy chứ.
Bây giờ thì Kim Anh đã nhớ bọn họ là ai, không sợ mà cô còn tươi tỉnh :
- À rồi.
Băng. Cô gái đã bị Kim Anh đánh, bất ngờ xông đến túm cổ áo Kim Anh, nói :
- Nhớ là tốt đấy.
Bất ngờ cả lũ con gái túm lại dũi người Kim Anh xuống đánh đán túi bụi, Kim Anh dù đã từng học karate nhưng đối với một lũ yêu nhền nhện này thì chẳng còn sức nào. Chống chả được mấy đòn Kim Anh đành chịu thua, cô bị đấy nằm bệt xuống đất. Cảm thấy như có lien hoàn đấm, đá, tát vào người và mặt. Bất lực.
- Dừng lại.
Dừng lại.
Là tiếng con gái. Trâm Nhi đi bộ về ngang qua thấy cảnh này, hét lên. Mấy người xung quanh nghe thấy tiếng Trâm Nhi liền bỏ tay ra luôn, Còn Băng thì cật lực đánh như chưa bao giờ được đánh. Cô chạy lại dung hết sức kéo thân hình ục ịch của Băng ra.
- Mày làm gì vậy. Chúng mày dừng tay lại cho tao.
Băng hăng máu hất tóc ra sau :
- Chuyện của tao, mày cút sang một bên đi.
Trâm Nhi cười nhạt :
- Người phải cút là mày. Hiểu không. – Trâm Nhi thả chậm từng chữ.
Trước chị em Băng nóng mặt vì bị Trâm Nhi làm cho mất mặt. Giờ mới để ý xung quanh còn có mấy tên con trai chắc là bạn đi cùng họ. Cô sĩ diện hắng giọng :
- Mày là bạn tao mà lại bênh con kia à.
Đến lúc này, Trâm Nhi cười lớn. Cô bước đến gần Băng, phủi phủi vai áo cho cô. Điệu bộ rất cool :
- Ai là bạn mày vậy.
Băng mặt tái nhợt. Cô hất tay Trâm Nhi ra lên giọng để ra oai :
- Nói cho mày biết đừng xen vào chuyện của tao không thì đừng trách,
Trâm Nhi tròn mắt ra vẻ ngạc nhiên :
- Ồ… thật là ghê gớm.
Rồi làm luôn mặt lạnh + với giọng đanh thép, nhìn cô lúc này rất giống chị hai trong những phim xã hội đen. Thực tình rất là cool.
- Tao cho mày 2 con đường. Một là câm và cút. Còn 2 tao đứng đây, mày muốn làm gì thì làm. Mai đừng để tao nhìn thấy mày hay bất kì những đứa nào còn ở lại đây. Ôkê. Chọn đi.
Mấy bọn đàn anh đi cùng Băng đã nghe qua về gia thế của Trâm Nhi. Bố mẹ là xã hội đen quản lý một chuối các sàn nhảy, quán Bar nổi tiếng ở Việt Nam, đấy là còn không tính đến những quan hệ và công ty dây mơ rễ má ở nước ngoài. Nói là làm Bar nhưng bố mẹ cô là