Một tuần nặng nề trôi qua đối với cả hai. Cho đến bây giờ Trịnh kim đã cố nhưng vẫn không tài nào đối mặt được với Kim Anh, cậu luôn tìm cách tránh mặt cô mọi lúc có thể. Trịnh Kim sợ nếu nhìn thấy cô mãi tim cậu sẽ đau buốt. Cậu đành phải tự bảo vệ mình khỏi cô, Trịnh Kim đã bị tổn thương quá nhiều rồi, cậu rất sợ cảm giác đó,nó như thắt chặt lồng ngực cậu đến nỗi không thở được.
Nếu như đến trường thì cậu sẽ cố dậy sớm đến trước không thì phải đợi Kim Anh đi khuất cậu mới dám ra khỏi nhà vì không muốn nhìn thấy Lập Hàn và Kim Anh vui vẻ đi bên nhau.
Tậm trạng nặng nề đeo đẳng Kim Anh suốt những ngày qua. Cô cũng đâu vui gì khi phải như vậy. Đành cố 3 tháng vậy. 3 tháng nữa cô sẽ nói hết những gì dấu kín trong lòng cho Trịnh Kim biết. “Cậu hãy chờ tôi”.
Tối nay Trịnh Kim không về nhà, cậu ở lại nhà của Thế Nam vì chỉ anh mới biết được chuyện.
Hôm nay Trịnh Kim cảm thấy trong người rất khó chịu. Cả buổi chiều cậu đã nằm vật ở phòng Thế Nam không đi đâu. Đến tối cơn sốt như kéo đến làm cậu choáng váng, mặt mày nóng như lửa đốt. Thế Nam đi làm về,nhìn thấy Trịnh Kim vẫn nằm đấy.
Thế Nam thấy sắc mặt em yếu ớt. Cậu bước nhanh lại gần giường, lay người Trịnh Kim:
- Du, sao vậy.
Trịnh Kim khô cứng họng khó khăn lắm cậu mới mở lời được:
- Nước.
Thế Nam nhanh tay rót ly nước, đỡ Trịnh Kim ngồi dậy uống nước. Vừa chạm vào người cậu, Thế Nam cảm thấy nóng như đang có lửa thiêu vậy. Thế Nam lo lắng nói:
- Để anh đưa em đi viện.
- Không cần, anh để em ngủ một giấc.
Trịnh Kim ngả người nằm xuống. Thế Nam ra ngoài mua thuốc và cháo cho Trịnh Kim một lát rồi quay lại. Thấy Trịnh Kim vẫn trằn trọc chưa thể ngủ được, cậu dục:
- Nếu em không đi viện thì ăn cháo rồi uống thuốc đi.
- Khỏi.- Trịnh Kim khoát tay, giọng nói yếu ớt.
- Em muốn chết à.- Thế Nam lớn giọng quát - Nếu không muốn anh quẳng vào viện thì ngoan ngoãn uống thuốc đi.
Trịnh Kim thở hắt ra, cậu biết Thế Nam nói là sẽ làm. Với sức lực của một người bệnh làm sao mà Trịnh Kim có thể chống đối được Thế Nam khi cậu muốn tống anh vào viện. Trịnh Kim đành ngồi dậy.
Thế Nam đưa cậu tô cháo thơm phức vậy mà khi vào miệng Trịnh im có cảm giác đắng nghét. Đúng như lời Thế Nam nói, lúc này cậu rất muốn ngủ mãi không tỉnh dậy nữa để khỏi phải nhìn thấy người mình yêu bên cạnh một người khác mặc dù cậu đã cố nhiều lần để quen dần với điều đó. Nhưng hoàn toàn là không thể.
Cố gắng ăn vài muỗng cho qua rồi uống thuốc, Trịnh Kim mệt nhọc nằm xuống nhắm nghiền đôi mắt lại thở dài:
- Được rồi. Anh ra ngoài đi em muốn yên tĩnh.
- Em có chuyện với KimANh à - Thế Nam nheo mắt nhìn gương mặt anh tuấn nhợt nhạt của Trịnh Kim.
Trịnh Kim nhói lòng, nhắc đến Kim Anh tim cậu lại nhói đau. Sóng mũi cay cay, môi mím lại cậu khẽ lắc đầu, nói:
- Thôi anh ra đi em muốn ngủ.
- Ừm.- Thế Nam ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa không làm phiền cậu nữa.
Tuy không biểu hiện gì nhưng Thế Nam biết giữa hai người chắc chắn sảy ra chuyện nên Trịnh Kim mới như vậy.
Thế Nam lấy máy gọi cho Kim Anh:
- Hôm nay thằng Du nó ngủ ở nhà anh nhé. Em không cần lo đâu.
- …
- Ừm nó đang bị sốt.
- …
- Thôi muộn rồi, mai em đến cũng được, khuya rồi đi đường một mình nguy hiểm lắm.
- …
- Ừ. Ngủ ngon.
Qua cách nói chuyện gượng gạo của KimAnh khi quan tâm hỏi han đến Trịnh Kim, Thế Nam cảm giác giữa hai đứa đang có chuyện gì đó. Chắc chắn là vậy, Thế Nam tin linh cảm của mình là đúng. Cậu vẫn chưa thể hình dung ra là chuyện gì cụ thể mà hai đứa có vẻ căng thẳng quá. Thế Nam cắn môi suy nghĩ đi về phòng khác nghỉ.
…
Sáng sớm hôm sau, Kim Anh đến nhà Thế Nam thật sớm. Do ông Trịnh vẫn chưa dậy nên Kim Anh theo chân Thế Nam lên thẳng phòng Trịnh Kim đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng xoay núm cửa mở ra đi vào.
Dưới màu rực rỡ của chùm đèn pha lê nay trở thành một thứ ánh sáng lạnh lẽo đến khó chịu. Gương mặt anh tuấn đang nằm nghiêng, đôi mày vẫn cau lại như đang còn khó chịu với điều gì đó khi đang ngủ, sắc mặt trắng bệch. Kim Anh có thể cảm giác được thân hình Trịnh Kim mỏng manh như một tờ giấy có thể bị gió thôỉ bay. Một tuần nay đây là lúc KimANh có thể nhìn cậu được lâu nhất. Trịnh Kim có vẻ tiều tuỵ đi, cậu ốm hơn trước, gương mặt tiều tụy trông thấy.
Kim Anh đứng nhìn cậu mà lòng thoáng đau, cô rất muốn sờ lên gương mặt anh tuấn kia một lần nhưng sao bàn tay cô vẫn cứng đờ lạnh giá. Trông Kim Anh thật ngờ nghệch, cô không thể làm gì cho Trịnh kim lúc này hình như điều duy nhất cô có thể làm là đứng im lặng lẽ quan sát cậu đang trong giấc ngủ.
Thế Nam lui ra ngoài. Cậu khép cửa lại cho hai người có không khí riêng.
Trịnh Kim bỗng nhiên từ từ mở mắt ra, cơn sốt đã hạ hơn đêm qua. Nét mặt vẫn phảng phất sự mệt mỏi đờ đẫn,cậu khẽ cựa mình quay mặt ra ngoài. Trịnh Kim mở bừng mắt khi thấy Kim Anh đang trong tầm mắt của mình. Kim Anh vội vàng quay mặt nhìn đi chỗ khác, cô kìm nén cảm xúc của mình xuống, hắng giọng hỏi:
- Cậu thấy sao rồi.
Giọng nói của cô tự nhiên đến nỗi phải tê lòng. Trịnh Kim dần lấy lại được tinh thần, cậu điềm nhiên cổ tỏ ra không có chuyện gì, bình thản đáp:
- Không sao.
Kim Anh gật đầu, cô tiếp:
- Vậy tốt rồi. Cậu ăn gì không tôi đi mua cho.
Trịnh Kim nhìn Kim Anh cố xua đi những đau đớn trong lòng bắt mình phải gượng cười:
- Tôi không đói. Cảm ơn.
- Tự nhiên hôm nay lại cảm ơn lịch sự vậy. – KimAnh cố nói chuyện tự nhiên như trước cho không khí bớt phần khó thở.
Trịnh Kim đang định nói gì thêm thì Kim Anh có tín hiệu điện thoại, cô liếc mắt nhìn cậu rồi lại nhìn màn hình điện thoại, thấy vẻ lúng túng của Kim Ah , Trịnh Kim tự hiểu người gọi cho cô là ai, cậu cười nhẹ nói:
- Ra ngoài nghe đi.
Kim Anh mím môi đi ra ngoài nghe. 5 phút sau cô trở lại, Kim Anh nói:
- Cậu nghỉ đi nhé. Tôi đến trường trước đây. Khi nào đỡ thì bảo anh Nam lái xe đưa về nhà nhé, cậu ở đây lâu sẽ bị nghi ngờ đấy.
- Ừ.- Trịnh Kim gật đầu.
Kim Anh đi khuất. Thật ra