Trần Tư Nhung đi đến gần cửa, nín thở, giơ tay gõ gõ cánh cửa.
"Mời vào." Caesar nói.
Trần Tư Nhung cẩn thận nhìn anh một lần, biểu cảm của Caesar rất tự nhiên, như việc vào tối hôm đó chưa hề phát sinh.
Trần Tư Nhung âm thầm xác định, nhất định anh là một tay lõi đời, bằng không sao lại có thể không hề gợn sóng nhìn cô.
Caesar ngồi sau bàn làm việc to rộng, trong văn phòng ấm áp, nên không cần mặc áo khoác, tay áo sơmi của anh theo thói quen được xắn lên, Trần Tư Nhung nhìn thấy bàn tay của anh. Cơ thể không thể khống chế nóng lên, hơi thở ra ngoài có thể nướng chín cô.
Còn tốt là Caesar mở miệng trước: "Bản báo cáo của cô đâu đưa cho tôi."
Trần Tư Nhung cung kính đi lên phía trước, đặt lên mặt bàn, sau đó bước lùi lại hai bước.
Caesar nhìn thấy, nhưng anh không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cúi đầu lật xem tài liệu xong, sau đó như chưa từng có gì xảy ra, nói đến vấn đề xã giao ở bản báo cáo.
Trần Tư Nhung không thể không đi đến, tới gần bàn của anh.
Biểu hiện của Caesar thật sự chuyên nghiệp, rất nhiều chỗ tài liệu còn thiếu sót.
Trần Tư Nhung cầm lấy cây bút, ở chỗ trống đánh dấu lại.
Đồng thời cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô thấy rõ thái độ của Caesar đối với việc đã xảy ra giữa họ, làm như hoàn toàn chưa phát sinh chuyện gì. Mà hôm nay anh gọi cô đến, thật ra cũng muốn truyền đạt thái độ này sang cho cô.
Trần Tư Nhung rất nhanh bình tĩnh trở lại, thoải mái hơn hẳn.
Cô đồng ý với kết quả này.
Cùng nhau xe rách mặt nạ với Caesar là điều mà cô không muốn, cô rất muốn ở lại đội xe.
Khoảng nửa giờ, hai người thảo luận xong vấn để của bản báo cáo.
Trần Tư Nhung nói lời cảm ơn, đang chuẩn bị xoay người rời đi.
Caesar gọi cô lại.
"Grace."
Trần Tư Nhung đóng đinh tại chỗ.
"Cô biết tôi tìm cô đến không phải là vì chuyện này."
Trần Tư Nhung quay người lại, trước khi anh mở miệng, cô nói trước:
"Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Caesar tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn lại cô.
"Có thể."
Trần Tư Nhung nhẹ hít vào một hơi, hỏi ra vấn đề mà cô quan tâm nhất:
"Việc kia, có ảnh hưởng đến việc tôi đi hay ở không?"
Caesar trả lời không chút do dự: "Chỉ có năng lực công việc của cô mới ảnh hưởng đến việc cô đi hay ở."
Trần Tư Nhung thở phào nhẹ nhõm, thậm chí cô còn tươi cười.
"Tốt, cảm ơn anh, Caesar."
Caesar mím