[Overgeared] Thợ Rèn Huyền Thoại

Ngoại Lệ


trước sau

Quyển I“ Lalalalala~”

Ngay khi vừa ra khỏi Hộp Đăng Nhập, tôi ngân nga giai điệu quen thuộc trước đây, ngồi trong toa lét tôi lại ngân nga

“ Lulululu ~”

Và rồi tôi hướng đến nhà bếp và uống một cốc nước mát lạnh.

“ Lalalalululu ~”

Tôi thả mình lên ghế, bật tivi xem tin tức mới. Nhưng điệu ngân nga vẫn chưa đến hồi kết, giờ tiếng cười khúc khích của tôi hòa lẫn vào âm thanh của bài hát kia. Tôi đang cực kì hạnh phúc ! Nhờ vào cái nhiệm vụ ẩn lần trước, tôi đã nhận được một kĩ năng hỗ trợ chiến đấu mới và đã hoàn thành nó một cách an toàn, từ đó tiếp nhận một nhiệm vụ liên kết mới. Chưa hết đâu nha, tôi còn lên được kha khá cấp độ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

“ Mình đã giết vài tên giang hồ và lên được tới cấp 21, đây không phải là cú Jackpot lớn nhất từ trước tới giờ sao? Sao dạo này mình hên thế nhỉ?”

Những nhiệm vụ ẩn không thể nhận một cách dễ dàng vì đặc tính “ ẩn” của chúng. Đây là lần đầu tiên mà tôi nhận được nhiệm vụ ẩn trong 1 năm kể từ khi tôi chơi Viên Mãn Giới. Trong hơn một tỷ người chơi của thế giới ảo này, chỉ có vài con người may mắn mới có thể nhận được nhiệm vụ ẩn.

Nhiều chuyện đã xảy ra kể từ khi tôi trở thành ‘Hậu duệ của Pagma’, tốt có, xấu có, nhưng đây quả thật là một chức nghiệp tuyệt vời, đỉnh của đỉnh.

“ Thế ra đó là lí do mà vận mình từ trước đến xui mạt hạng. Thật sự cái vận may hiện giờ mình đang có đến từ những năm dài phải chịu đựng vô vàn điều xui xẻo. AHHAHAHAHAH !”

Khan sẽ giao nhiệm vụ gì đây? Còn phần thưởng? Có thể phần thưởng to lớn của chuỗi nhiệm vụ liên kết này là một vật phẩm độc tôn mà mình có thể sử dụng trong một thời gian dài…..

Nếu là thế thật thì…..

“ Mình sẽ trở thành tỉ phủ ! kuahahahahahahah !”

Sức mạnh và thông số của đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala gần như ngang bằng với cái “ Phế phẩm” hạng độc tôn mà mình từng thiết kế. Nhưng dù thế, điều kiện để sử lại rất bình thường, cũng có thể nói giá trị của hai món vật phẩm trên có thể sánh ngang với giá của một vì tinh tú khi dùng chúng để chiến đấu với những người chơi khác.

‘ Bọn chúng nhắc mình nhớ tại sao “ Phế phẩm” lại chỉ là một món phế phẩm.’

Albatino là một Luyện Khí Sư tài ba. Ông ấy chắc hẳn là người thợ rèn đã truyền cảm hứng cho Pagma…..

“ Một con người tài năng như thế lại không phải là một Luyện Khí Đại Tông Sư, còn mình thì lại trở thành Luyện Khí Đại Tông sư chỉ trong một nhiệm vụ…. Well, cuộc đời mà.”

Tôi một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn với Chức nghiệp huyền thoại mà tôi đã nhận được.

“ Hrmmmm.” Tôi ngáp và nhìn đồng hồ, đã hơn hai tiếng kể từ khi tôi rời Hộp Đăng Nhập.

“ Vậy đã hơn tám tiếng đã trôi qua ở trong thế giới của Viên Mãn Giới, chắc Khan đã thức dậy rồi?”

Theo lời bác sĩ, tình trạng của Khan hiện giờ xấu đi là do nghiện rượt, xay xỉn quá đà và Stress. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tục đi theo diễn biến câu chuyện của nhiệm vụ, Khan có thể sẽ vượt qua cơn nghiện rượu và sức khỏe của ông ấy sẽ được phục hồi nên không có gì phải lo cả.

Tôi vào Hộp và kết nối vào Viên Mãn Giới.

“ Đăng nhập.”

Tầm nhìn của tôi tối đi và khi một nguồn sáng ấm áp bao bọc lấy cả cơ thể, tôi mở mắt ra.

“…. Đây là phòng khám.”

Vị trí mà tôi đăng xuất là nơi mà Khan đang được điều trị. Tôi ngay lập tức đi tìm vị bác sĩ tên Simon.

“ Tình trạng của lão giờ như thế nào rồi?”

Simon mỉm cười hiền từ.

“ Tôi đã nghĩ rằng thật nguy kịch khi mà huyết áp của ông ấy đột nhiên tăng lên. Nhưng sau đó, tình trạng của ông ấy đã khá hơn và sẽ có thể xuất viện sớm thôi. Cầu Chúa ban phước cho ông ấy…”

“ Tôi mừng khi nghe ông nói thế.”

“ Ông ấy sẽ khỏe mạnh hơn nếu tránh xa rượu bia trong tương lai.”

Tôi đi đến phòng của Khan cùng với Simon. Sau một thời gian dài không gặp, Khan nở một cười rạng rỡ khi thấy tôi

“ Ohhh, Chào mừng, ta đã nợ cậu nhiều rồi.”

Tôi cũng đáp trả ông ấy bằng một nụ cười.

“ Khi gặp hoạn nạn khó khăn thì giúp người là việc ai cũng sẽ làm thôi. Giờ thì ông đã có thể xuất viện rồi, ông chỉ cần trả viện phí nữa thôi.”

“…..”

Tại sao Khan lại không trả lời? Tôi cảm thấy không dễ chịu gì mấy khi nghĩ về việc này. Và đột nhiên lời của Khan nói như thể sấm rền bên tai từ trời mây quang đãng.

“ Ta xin lỗi…. ta hiện giờ…..”

Đây là…. ! Cứ như là có tia chớp giật thẳng vào tâm tí tôi.

“ Đừng nói với tôi là ông…. Sẽ không trả viện phí?”

“ Không phải là ta sẽ không trả, nhưng hiện giờ thì ta không thể, ta không có tiền.”

“ Vậy giờ ông định làm gì đây? Này, cái phòng khám này có chấp nhận ghi nợ không?”

Tôi nhìn chằm chằm vào vào Simon. Cái biểu cảm hiền từ lúc ban nãy đã biến mất hoàn toàn. Simon nói với vẻ mặt nghiêm túc khi liên quan đến công việc.

“ Chúng tôi không chấp nhận ghi nợ.”

“……..”

Tôi cũng muốn để lão già chết tiệt này lại một mình lắm chứ, nhưng nếu thế tôi sẽ không bao giờ có thể nhận cái nhiệm vụ kia được.

“ Chết tiệt !!!! Cái vận rủi vẫn chờ đời mình ! Cái may mắn này là tồi tệ nhất !”

Tôi phải trả một đồng vàng cho việc chữa trị của Khan. Cứ nghĩ tới số tiền tôi đã phải bỏ ra hôm nay là tôi không muốn tính toán lại.

Tại lò rèn của Khan.

“ Cảm ơn cậu một lần nữa.”

Ngay khi Khan trở về với lò rèn 7 đời của mình, ông ta quay lại và cúi mình một góc 90 độ và bày tỏ sự biết hơn chân thành và sâu sắc nhất có thể với tôi. Cũng còn may khi mà ông ta vẫn còn lương tâm mà biết đường cảm ơn với người đã trả tận một đồng vàng cho thang thuốc của ông ta.

“ Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều. Ta đã rơi vào cảnh vô vọng nhưng cậu đã cho thấy một tia hi vọng sáng chói. Ta đã có thể giữ lại lò rèn gia truyền 7 đời này, nơi mà ta đã suýt đánh mất chỉ vì sự ngu ngốc của bản thân. Ta không biết cách nào để đáp lại ân tình to lớn của cậu…”

Và rồi ông ấy bật khóc, khóc nức nở, không như đám trẻ bọn tôi, người già thực sự có rất nhiều nước mắt.

“ Lão già…..”

Tôi nắm lấy bàn tay thô ráp đang run rẩy của Khan.

Đây chỉ là hành động thường thấy của một nhân vật chính trong một bộ drama sẽ làm thôi.

‘ Không phải là lẽ thường tình để giúp hàng xóm đang gặp nạn sao?’

‘ Nhiêu đây chả là gì đâu, lão già. Không cần cảm thấy có lỗi như vậy đâu. Tôi cũng không cần ông đáp trả vì hành động cứu người của tôi. Lẽ thường tình thôi.’ Hê, những lời không thực tế đó có thể sẽ được nói ra.

Nhưng tôi éo phải nhân vật chính của một bộ Drama ! Tôi là một tên thất bại của cái xã hội hiện đại tàn độc và nghiêm khắc, y hệt như luật rừng của Serengti. Tôi muốn có phần thưởng !

“ Nếu ông đã biết ơn thế thì, đưa cho tôi thứ vật phẩm gì đó nào.”

“ Đúng vậy, phải rồi. Đương nhiên ta phải trả ơn cậu. Ân tình này của cậu quá lớn, nhưng ta lại không biết loại phần thưởng nào phủ hợp để đền ơn cậu.”

Tôi vừa chỉ nhận ra thôi nhưng mà, lão già này thực sự đơn giản đến thế thôi sao? Ông ta không nhận ra những từ ngữ mà tôi đã nhấn mạnh? Tôi vẫn tập trung vào nó và không thể nghĩ về những thứ gì khác.

“ Lão già, ông đã suýt bị bọn giang hồ chôm lấy cái lò rèn này. Nếu ông cứ tiếp tục chìm trong men rượu, sức khỏe của ông sẽ ngày càng tệ hơn và cuối cùng ông sẽ chết vì nó.”

“ Um, đúng là như vậy.”

“ Khi mà ông bất tỉnh vì tăng huyết áp, ông đã có thể chết đó. Không phải ông vẫn còn sống sờ sờ vì tôi
đã đưa ông tới phòng khám và trả phí chữa trị cho ông sao?”

“ Đúng vậy.”

“ Vậy thì tôi là người đã cứu cái mạng già của ông đúng không?”

“ Đúng thế.”

Và rồi tôi nói một cách logic, hợp tình hợp lí

“ Với người đã cứu mạng ông, ông nên đền ơn bằng một kho báu quí giá ngang bằng với giá trị của đời ông !”

Khan ngừng khóc và tỏ vẻ xin lỗi.

“ Một món kho báu như thế…. Ta không có thứ gì có giá trị cao đến vậy. Ta nên làm gì đây? Ugh…”

“ Đừng buồn thế. Tôi dẫu sao cũng là một con người tốt bụng nên tôi sẽ không lấy món đắt bằng cái mạng của ông đâu. Thứ tôi muốn ở đó !”

Tôi chỉ tay lên tầng hai của lò rèn.

“ Tôi chỉ cần ông tặng tôi Đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala làm phần thưởng là được rồi.”

Trống ngực tôi đang đập rộn rã vì phấn khích, bởi vì tôi đang ngập tràn trong hi vọng nhận được những món vật phẩm vô giá đó là phần thưởng. Nhưng đó chỉ là tôi nghĩ tôi. Cái thế giới này sẽ không bao giờ đi theo ý tôi muốn dễ thế đâu.

“ Chúng là vật gia truyền đã được thừa kế bởi mỗi thế hệ của nhà ta. Cái mạng già này của ta cũng không thể sánh với giá trị của hai món vật phẩm quí báu đó được. Ta có thể cho cậu cái mạng này nhưng ta sẽ không bao giờ để cậu có được chúng.”

Đó là một lời từ chối thẳng thừng. Nếu đã không đưa thì cứ tỏ vẻ thành khẩn làm cái quái gì? Tôi nhăn mặt nhìn Khan còn ôn ta thì ho một tiếng với sự xấu hổ và giải thích.

“ Đây là những vật báu mà tổ tiên của ta, Albatino đã dành cả linh hồn để tạo ra. Con cháu của ông ấy không thể sử dụng được và ta bắt buộc phải giữ hai món gia truyền đó cho đến ngày ta chết. Nhưng có một ngoại lệ.”

Khan là hậu duệ của Albatino? Ông ta cũng không thể làm giả dòng máu đang chảy trong người được. Điều đó có nghĩa là ông ta sẽ cho mình thấy kĩ năng của một thợ rèn cao cấp một khi cơn nghiện rượu của ông ta đã dứt? Và cái ngoại lệ đó là gì?

“ Ngoại lệ gì cơ?”

Ánh mắt của Khan trở nên nghiêm túc.

“ Có vài thứ ta muốn hỏi cậu. Cậu làm thế nào mà lại sử dụng được chúng? Và làm sao mà cậu có thể nhìn ra được giá trị thật sự của chúng chỉ với một cái nhìn?”

Khan giải thích tiếp.

“ Đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala đều là những trang bị chiến đấu thiếu may mắn. Năng lực của chúng vượt xa trí tưởng tượng nhưng vì điều kiện sử dụng quá gắt gao, đã không ai có thể sử dụng được chúng kể từ khi người đầu tiên dùng được qua đời từ hơn một trăm năm trước. Không vị Anh hùng nào có thể dùng được. Chuyện đã như thế được vài thập kỉ rồi. Vì lẽ đó, chúng đã biến mất khỏi những bản ghi chép lịch sử. Giờ đây, không có ai biết đến sự tồn tại của chúng ngoài gia đình ta.”

Khan và tôi đi lên cầu thang và đứng trước hai món vật phẩm đã bị lãng quên.

Khan chạm vào chúng và ra hiệu cho tôi tới gần.

“ Ta đã rất buồn vì ta muốn cho cả thế giới này thấy được giá trị thật sự mà chúng nắm giữ thế nên ta đã trưng bày chúng tại một thành phố nổi bật như nơi đây. Nhưng để một người có thể hoàn toàn thấu hiểu món vật phẩm được kì công chế tạo, người đó phải có cấp độ Minh Lý ngang với người Chế tác. Dù đã trưng bày hơn thập kỉ, vẫn không có ai có thể hiểu được giá trị của chúng.”

Và rồi ông ấy đối mặt với tôi.

“ Và rồi cậu đã xuất hiện tại lò rèn này.”

‘Câu chuyện’ dài đã bắt đầu.

“ Có một truyền thuyết được truyền từ đời này sang đời khác trong gia đình ta. Khoảng 130 năm trước, một người đàn ông tên Pagma đã đến đây và ông ta đã nhìn thấy Đại kiếm Dainsleif cùng Thánh giáp Valhala nằm trong góc cửa hàng bám đầy bụi. Ông ấy đã nhìn thấy nó chỉ với một cái nhìn, giá trị thật sự của chúng….”

Mắt Khan chớp chớp.

“ Pagma ngưỡng mộ Đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala. Truyền thuyết cũng nói rằng ông ta dã thể hiện kĩ năng của một kiếm sĩ với Đại kiếm Dainsleif, món vũ khí chưa bao giờ được Vị anh hùng nào dùng. Vẻ đẹp tuyệt vời đến mức không thể tin được, kiếm kĩ của ông ấy tựa như tia chớp xuyên toạc cả trời xanh.”

Tôi đã ngạc nhiên. Một câu chuyện thần tiên vô lý nhưng lại cực kì thú vị ! Ông ta đã biết được sự hứng thú chỉ từ ánh mắt của mình à?

Khan dần chìm đắm vào câu chuyện hơn

“ Tổ tiên của ta đã tận mắt chứng kiến kiếm kĩ tuyệt vời của ông ấy và quì gối trước mặt Pagma, van nài ông ấy ‘ Xin ngài hãy sử dụng Đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala. Đó là điều mà tổ tiên của tôi mong muốn’.”

“Ohhhh ! Càng ngày càng thú vị !!! Vậy thì? Pagma có đồng ý không? “

“ Không thể nào. Nếu ông ấy đồng ý thì chúng đã không còn ở đây nữa rồi. Đây là câu trả lời đến từ chính Pagma ‘ Đây là những tạo tác ngập tràn linh hồn của Albatino. Tôi sẽ phải từ chối quì chúng quá đỗi mạnh mẽ, chúng không nên bị phí phạm vì một kẻ vô năng như tôi.’ Pagma đã cương quyết từ chối nên tổ tiên của ta đã phải bỏ cuộc.”

Tôi thực sự không tài nào hiểu được cái người tên Pagma này. Không, tại sao ông ta lại đi từ chối những gì miễn phí cơ chứ? Nếu là tôi thì tôi đã vui vẻ đón nhận và bán chúng đi nếu không sử dụng được, tôi có thể kiếm được ối tiền nhờ chúng đấy chứ không đùa.

‘Ah, có thể lão ta là một tên vô cùng giàu có nên lão ta không ham hố gì thêm.’

Câu chuyện vẫn tiếp diễn khi mà tôi vẫn đang lạc trong mớ suy nghĩ của mình.

“ Pagma nói trước khi ông ấy rời khỏi đây ‘ Lúc này, không vị anh hùng nào có thể mặc được bộ giáp đó nhưng, khi thời điểm đó đến, nhiều người hùng sẽ xuất hiện và tất cả bọn họ đều có phẩm chất để trở thành chủ nhân của bộ giáp.”

“……”

Tôi thấy hứng thú về những lời mà Pagma nói. Những người hùng mà Pagma nhắc đến hẳn là những người chơi của Viên Mãn Giới. Họ tăng trưởng với tốc độ kinh ngạc và không giới hạn. Sẽ sớm thôi, một người chơi có tên trong bản xếp hạng có thể sử dụng được Đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala.

‘ Mình không muốn chúng lọt vào tay của kẻ nào khác.’

Tôi hỏi thẳng Khan luôn cho gọn.

“ Vậy lí do của việc giải thích dài dòng này là gì?”

Khan trả lời không ngần ngại “ Ta muốn biết danh tính của cậu.”

“ Ông nghĩ rằng tôi là người hùng mà Pagma đã nói đến.”

“ Đúng thế. Không phải ta đã nói là có ngoại lệ rồi sao? Nếu cậu có thể chứng minh cậu là người mà Pagma đã nhắc đến, ta sẽ vui lòng mà trao cho cậu Đại kiếm Dainsleif và Thánh giáp Valhala.”

Có một lòng tin mạnh mẽ trong đôi mắt của Khan.

Tôi không hề hay biết, rằng mối liên kết với một nhiệm vụ cổ xưa đang ngày càng tiến lại gần hơn.

Truyện convert hay : Long Môn Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện