Overlord Light Novel

Rối Loạn Và Thấu Hiểu 3


trước sau

“Nào nào, Momon-san, đến đây ngồi với chúng tôi nào.”

Có khoảng sáu người đang ngồi trong phòng, ba trong số đó được vũ trang đầy đủ nhìn khá hung hãn. Một người không trang bị gì nhưng lại toát lên vẻ oai phong lẫm liệt đứng dậy chào Ainz. Hai người còn lại, một kẻ khoác chiếc ào choàng trông có vẻ nhút nhát và cuối cùng là một lão mập ngồi phía cuối góc phòng.

Dưới ánh nhìn của bọn họ, Ainz ngồi xuống. Người đàn ông đang đứng lập tức tự giới thiệu.

“Mừng anh đến đây, tên tôi là Burdon Issac, thủ lĩnh Công hội Mạo Hiểm Giả của thành phố.”

Nhìn qua, người đàn ông trung niên này trông khá bản lĩnh và mạnh mẽ.

Một vầng hào khí rực lửa của hàng trăm trận đánh toát ra từ người đàn ông, không ai dám nghi ngờ việc ông là một chiến binh xuất sắc.

“Còn đây là ngài Thị trưởng, ngài Panasolei Gierge Di Leitenmaya.”- ông đưa tay sang giới thiệu.

Ainz thoáng gật đầu chào, Panasolei vẫy tay đáp lại.

Mậ---không, thật lòng mà nói, đúng hơn thì cơ thể của người đàn ông này đang chìm trong mỡ. Với cái bụng thì như thùng phi đựng dầu và cái cằm bị chảy xệ xuống khiến ông trông không khác gì một con chó bull mập ú.

Mái tóc trông cũng thê thảm ko kém, mỏng và bạc trắng.

“Hân hạn được gặp anh, Momon-san.”

Mỗi lần ông ta nói, cái tiếng “fuee” lại phát ra, chắc là do bị nghẹt mũi. Ainz lại gật đầu thêm cái nữa như để xác nhận lời chào của ông ta.

“Người này là Hội trưởng Hội pháp sư của Eae Rantel, Theo Rakesheer”

Thân hình của người này thì lại ốm nhách, trông như cây sậy, cũng gật đầu chào Ainz trong khi vẫn tỏ ra lo sợ.

“Ba người kia cũng được mời tham gia với chúng tôi giông như anh. Họ là niềm tự hào đến từ ba đội mạo hiểm giả của Eae Rantel.Từ phải sang là Igavaruji-san đại diện cho Kuragura, Berette-san đại diện cho Sky Wolf và đại diện của Rainbow là Mokunaku-san.”

Dáng vẻ của cả ba người cho thấy nét nổi bật và đem lại ấn tượng mạnh mẽ, như để củng cố cho màu của tấm thẻ họ đeo trên cổ--hạng Mithril. Mặc dù đối với Ainz thì trang bị của họ chẳng khác gì đống rác, nhưng ít ra vẫn khá hơn đa số mạo hiểm giả trong thành phố này.

Trong mắt họ thể hiện nhiều tâm trạng khác nhau, nhưng họ đều có chung một cảm giác: Tò mò.

Một trong số họ, Igavaruji của Kuragura, với đôi mắt sắc bén liếc về phía Ainz ngồi, lạnh lùng hỏi:

“Trước hết, có vài điều tôi muốn hỏi ông, Hội trưởng Issac. Tôi chưa từng nghe qua cái tên Momon này. Nếu như hắn thuộc hạng Mithril, hẳn là phải lập nhiều chiến công đúng chứ. Thế hắn đã làm được những việc gì?”

Issac dường như không chú ý đến thái độ thù địch của anh ta, giọng vui vẻ trả lời:

“Anh ta đã thuần hóa Hiền Vương Rừng Xanh và giải quyết vụ lộn xộn ở nghĩa trang tối qua.”

“Vụ lộn xộn ở nghĩa trang?”

Trong khi Igavaruji đang bối rồi, Mokunaku của hội Rainbow cất giọng hổn hển.

“Phải chăng có liên quan đến số lượng lớn Undead xuất hiện?”

“Fuee- Nắm bắt thông tin nhạy đấy. Chuyện này rắc rối lắm, vì vậy đã có người yêu cầu không muốn bất cứ thông tin nào bị truyền ra ngoài. Thế các anh đã nghe về nó từ đâu?”- Ngài thị trưởng hỏi.

Chẳng biết ông ta có bị nghẹt mũi thật hay không, cái tiếng “fuee” luôn xuất hiện mỗi khi ông ta nói. Có thể do phải dùng miệng để thở nên giọng của ông ta chẳng có tí âm điệu nào, trông giống như đang cố thốt ra từng từ một.

“Thứ lỗi cho tôi thưa ngài Thị trưởng, tôi cũng chỉ mới nghe qua và khó mà nói ra việc nghe được tin này từ đâu. Và trên hết, tôi không biết chi tiết chuyện đó.”

Hai người vừa cười vừa lườm nhau cẩn trọng, nụ cười của Monunaku trông giả tạo còn của ngài thị trưởng có phần gượng gạo.

“Fuee-nghe như một lời nói dối, nhưng cứ cho là vậy đi. Dù sao, có lẽ có kha khá người biết về đám Undead rồi. Fuee-À, xin lỗi mọi người vì vô tình lái sang chuyện khác.”

“Không vấn đề gì, ngài thị trưởng. Với những chiến công vừa kể, tôi tin Hội đã quyết định đúng đắn và hạng Mithril của ngài Momon đây là hoàn toàn xứng đáng.”

“Chỉ thế thôi sao? Hắn chỉ mới giải quyết được một vụ. Những mạo hiểm giả khác sẽ nghĩ thế nào trong khi họ phải thực hiện những bài kiểm tra thăng cấp và phải thăng từng hạng một. Họ sẽ không ganh tị với hắn chứ?”

Sự lịch sự tối thiểu của Issac trước đó đã hoàn toàn biến mất dưới thái độ của Igavaruji. Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng cất lên.

“Này ngài Hội trưởng, hãy giải thích rõ ràng chuyện này. Thực lòng mà nói, tôi hiểu cảm giác của cậu ta. Tôi không đồng ý khi để ngài Momon lên hạng Mithril.”

Người vừa xen vào chính là hội trưởng Hội Pháp Sư - Rakesheer. Mặt ông lộ rõ vẻ chế nhạo, nhưng nó không dành cho Ainz, mà là Igavaruji. Tuy nhiên, hắn không hề nhận ra ngụ ý này, Igavaruji nở một nụ cười thân thiện với Rakesheer.

“Tôi và ngài hội trưởng Hội Pháp Sư đây đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.”

“Hô, hô, hô.”-Rakesheer cười.

Như thể nghe được thứ gì buồn cười, cặp môi mỏng của Rakesheer uốn cong lên khiến nó càng mỏng hơn. Đây không phải là biểu hiện thiện chí, vì sự khinh miệt hiện lên trong đôi mắt ông ta

“Thật thế sao? Tôi lại thấy nó chẳng giống nhau chút nào cả, giống như ngày với đêm vậy.”

“Ngài nói thế là có ý gì?”

“Điều đó là thật, đừng cố chấp nữa ngài Igavaruji. Thậm chí nhiều người trong Hội còn muốn ngài Momon lên hạng Orichalcum thay vì Mithril nữa.”

“Cái gì?”

Nhìn Igavaruji nghệt mặt ra, Rakesheer không nhịn được cười.

“Chỉ với hai người, ngài Momon- à không, tính cả Hiền Vương Rừng Xanh là ba, bọn họ đã tiêu diệt hàng ngàn Undead và hạ gục đám người thực hiện nghi lễ tà ác trong nghĩa địa.”

“Chuyện này quá đơn giản, chỉ cần dùng phép tàng hình là được!”

Rakesheer thở dài rồi tiếp lời:

“Những điều ngài nói hoàn toàn chính xác, Igavaruji. Nếu chi có thế, ngài Momon đây không thể thăng đến hạng Orichalum được. Nhưng nhìn qua xương của đám Undead mới biết ngài Momon mạnh tới mức nào.”

Nói xong, Rakesheer nhìn qua người đang mặc bộ chiến bào đen với ánh mắt trang nghiêm.

“Là xương của Cốt Long. Ngài Momon đã giết con quái vật kháng tuyệt đối ma pháp.”

“Đó, đó, Cốt Long quả thực rất mạnh, thậm chí nhiều mạo hiểm giả hạng Mithril chỉ có thể phòng thủ khi đánh với nó-”

“Thế nếu hạ cả hai con cùng lúc thì sao?”

“Gì cơ?”

Không chỉ có Igavaruji giật mình, hai mạo hiểm giả kia cũng tương tự. Theo đó, cách nhìn của cả hai về Ainz đã thay đổi trong thoàng chốc, như đang cố đánh giá kĩ năng của người này.

“Dựa vào những cái xương còn sót lại của hai con rồng. Liệu trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, đội của các annh có thể phá vỡ hàng rào Undead, giết hai con Cốt Long và tiêu diêt đám chủ mưu, ngăn chặn kế hoạch của chúng. Trong số những mạo hiểm giả tiến về nghĩa trang, họ đã xác nhận sự hiện hữu của linh hồn tà ác và đám Undead.”

Igavaruji im lặng.

“Tôi muốn hỏi thêm một câu. Trong bản cáo buộc, có một phụ nữ trong đội của ngài Momon. Cô ta là một pháp sư. Việc đối đầu với Cốt Long vốn miễn dịch với ma pháp là chuyện không tưởng. Chỉ với hai người, à cả Hiền Vương Rừng Xanh nữa, ba người sao có thể chống lại?”

Rakesheer nói với Ainz bằng một giọng đầy cung kính:

“Là một trong những đại diện của thành phố, tôi chân thành cảm ơn anh Momon-san. Nếu không có hành động kịp thời của ngài, không biết có bao nhiêu người phải bỏ mạng. Nếu anh có yêu cầu gì, chỉ cần nói và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để hỗ trợ.”

“Ngài lại tâng bốc tôi rồi, ngài Rakesheer, tôi chỉ chịu sự ủy thác của bà Bareal và giải quyết vấn đề được yêu cầu thôi."

"Hô, hô, hô, hô..."

Rakesheer cười lớn, nụ cười tràn đầy sự ngưỡng mộ.

"Quả thật anh rất xứng đáng với hạng Orichalcum, không, hạng Adamantium mới phải. Lập nên chiến công hiển hách chỉ với ba người mà vẫn khiêm tốn như vây, lại còn xem đó là chuyện thường. Tôi còn nghe nói đồng đội của anh có thể dùng được ma pháp bậc ba, điều này là sự thật, đúng chứ?"

"Tôi rất vui khi ngài có lời khen ngợi, nhưng tôi không muốn thăng hạng nhanh như thế. "

"Thật vậy ư, quả là đáng tiếc."

Rakesheer và Ainz nói đùa với nhau, điều này đã chọc giận Igavaruji, khiến anh ta nói như thét lên:

"Đội của tôi cũng có thể giải quyết được vụ này nếu chúng tôi ở đó. Hẳn là có vấn đề gì đó với đội của hắn. Có thể là do nhân cách của hắn nên hắn không thể có nhiều thành viên trong đội."

Bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng, như muốn hạ nhiệt, một tiếng "fuee" phát ra.

"Hãy dừng thảo luận ở đây. Chúng ta không đến đây để tranh luận vấn đề này, đúng chứ?"

Tiếng “fuee” vừa dứt, Igavaruji ngồi xuống, ánh mắt đầy căm tức nhìn Ainz. Trước tình cảnh bất đắc dĩ này, cả hai Hội trưởng chỉ biết lắc đầu.

"Tôi biết ngài đánh giá cao người có thực lực, nhưng đây không phải là điều cần bàn lúc này. Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề này sau, sẽ nhanh thôi, được chứ?"

"Cảm ơn ngài, ngài Thị trưởng"

"Ah? Dù không hiểu tại sao ngài lại cảm ơn tôi. Sự thật là tôi không rõ chuyện gì đang diễn ra cho lắm.”

“Được, có lẽ nó sẽ tốt hơn nếu chúng ta đều đồng ý như vậy từ đầu…”

“Ngài đừng lo. Tôi cũng đã phải lo một đống thứ liên quan đến ngài Stronoff lúc đó nữa là.”

Lại một tiếng "fuee" phát ra.

"Nào, về vấn đề chính -----”

"Trước đó, sao lại có người không tôn trọng lễ nghi cần thiết nhỉ, anh không thể gỡ mũ giáp của mình hay sao?"

Một lần nữa, khi mọi chuyện dường như đã lắng xuống, giọng mỉa mai lại vang lên từ Igavaruji, chen ngang vào khiến những người còn lại cau mày.

"Không có gì đâu, anh ta nói đúng. Nhưng tôi thấy mình đang bị xúc phạm."

Khi Ainz vẫn cởi mũ ra, để lộ khuôn mặt được hóa trang bởi ma pháp. Một khuôn mặt bình thường, không có điểm gì nổi bật.

"Vì tôi đến từ quốc gia khác, để tránh gặp rắc rối nên mới phải che đi khuôn mặt. Xin lỗi vì sự thô lỗ này."

"Chà.Một tên ngoại quốc ư."

"Đủ rồi, dừng lại đi Igavaruji. Những mạo hiểm giả không phân biệt quốc gia. Lý do vô lí đi ngược lại luật bất thành văn từ những ngày đầu thành lập hiệp hội của anh khiến tôi thực sự xấu hổ."

Ngay lúc Igavaruji định chêm thêm một lời nữa, nhận ra mọi người đều có chung ý kiến ấy, anh ta đành miễn cưỡng im lặng.

"…Không sao đâu, tôi đã quen bị thành kiến vì là người ngoại quốc rồi."

Tuyên bố của Ainz khiến mọi người cười nhăn nhở. Sắc mặt của Igavaruji trở lại bình thường và thôi than vãn khi Ainz đội lại mũ giáp..

“Thế là đủ rồi, hi vọng mọi người không nhắc lại việc này nữa. Bây giờ tôi muốn vào thẳng vấn đề chính.”

“Chỉ vì ai đó tới muộn nên đến giờ tôi vẫn chưa nghe được gì cả.”

“Tôi thành thực xin lỗi mọi người, chuyện nhỏ nên bỏ qua.”

Ainz cúi đầu xin lỗi. Khi còn là nhân viên văn phòng, anh đã có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, nơi cuộc họp chỉ bắt đầu khi sếp tuyên bố đã đủ mặt các thành viên, khiến anh phải chống lại sự thôi thúc bỏ việc để về nhà của mình. Điều này giúp anh kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn.

Với lời xin lỗi đầy thẳng thắn và trung thực khác hẳn với Igavaruji luôn hoài nghi và mỉa mai, Ainz tỏ ra mình là người cao quý hơn y. Một tiếng thở dài thoát ra, nét mặt của Igavaruji trông càng đáng ghét hơn, vì hiểu được rằng mình đã tự hạ thấp chính bản thân chứ không phải ai khác.

Nhưng có một người cảm thấy còn khó chịu hơn cả Igavaruji.

"…Thế đã đủ chưa. Nếu còn xen ngang thêm lần nữa, anh sẽ bị đuổi khỏi đây ngay đấy Igavaruji."

Người đó tất nhiên là Issac. Cặp mắt giận dữ cùng giọng nói nửa đe dọa hướng về phía anh ta

Anh ta bèn cúi đầu xin lỗi.

Thấy vẻ mặt nhận lỗi của Igavaruji, Ainz cảm thấy bối rối. Từ thái độ thù địch trước đó, Ainz cứ nghĩ rằng anh sẽ tỏ vẻ không đồng ý như một cậu học sinh tức giận khi cha mẹ cậu làm cậu không hài lòng. Tại sao anh ta lại bỏ cuộc nhanh như vậy?

Sau một lúc suy nghĩ, Ainz chợt nhận ra rằng.

Một buổi họp mặt của những thành viên hạng Mithril, nếu một người bị đuổi, những người khác sẽ đánh giá anh thế nào? Cho dù mọi người biết được những gì đã xảy ra đi nữa, vẫn có một số đông sẽ nghĩ rằng lí do anh ta bị đuổi là vì không đủ khả năng. Với tin đồn này, vị thế của anh ta trong giới mạo hiểm giả sẽ tụt dốc không phanh. Đây là lí do duy nhất để Igavaruji nhẫn nhịn lúc này.

"Trước hết là báo cáo sơ lược. Khoảng hai đêm trước, một nhóm mạo hiểm giả tuần tra ở ngoại ô Eae Rantel đã phát hiện một vampire. Năm trong số những người bắt gặp nó đã bị giết. Tôi mời mọi người tới đây chính vì chuyện này.”

Sau khi nghe mô tả về sự xuất hiện của vampire, mọi hy vọng của Ainz hoàn toàn tiêu tan.

Do quá hoảng sợ, những người còn sống chỉ nhớ mang máng về trang phục, màu tóc và dáng vẻ. Ấn tượng mạnh nhất chính là một vampire với “tóc bạc miệng rộng”

Chỉ với những chi tiết mơ hồ này, bất cứ ai quen thuộc với Shalltear đều sẽ nghĩ tới cô. Đối với Ainz, anh nhất định đã rõ vampire này là ai.

Mình không biết mọi chuyện lại diễn ra như thế, tốt hơn hết là sửa kí ức của những người còn sống. Tệ rồi đây, phải mau chóng tìm ra cách giải quyế thôit.

Trong khi Ainz nhíu cặp lông mày ảo ảnh của mình, cuộc thảo luận vẫn tiếp tục.

“Vậy ra mọi chuyện là vậy. Tôi không rõ việc này lắm, nhưng nếu giải thích kĩ thì sẽ tốn kha khá thời gian của mọi người đấy. Vì thế cho tôi xin phép chỉ nghe qua thôi, nếu có thắc mắc tự tôi sẽ đặt câu hỏi.”

“Đã rõ. Vậy còn ai muốn hỏi gì nữa không?”

“Thế vụ việc xảy ra ở đâu?”

‘Phía ngoài cổng Bắc của thành phố, có một khu rừng cách đó ba giờ đi bộ. Và nó xảy ra ngay tại khu rừng.”

“Phân hạng của các mạo hiểm giả thì thế nào?”

“Hạng Iron.”

“…Làm ơn đừng nói với tôi, chỉ vì một con vampire mà cả đám tập hợp ở đây nhé. Anh tính dùng dao mổ trâu giết gà à.”

“Đúng thế. nếu là vampire thì chỉ cần vài mạo hiểm giả hạng Plantium là đủ, phải không? Tôi thực sự không hiểu tại sao phải gọi tới nhiều mạo hiểm giả hạng Mithril đến vậy?”

“Lý do rất đơn giản, vì con vampire đó rất mạnh.”

Câu trả lời của Rakesheer cắt ngang mớ câu hỏi vừa rồi, khiến tất cả đều tròn xoe mắt vì ngạc nhiên.

“Nó rất mạnh sao…?”

“Theo ý ngài, đối thủ là một vampire cấp cao sao… Liệu nó có phải là nhân vật xuất hiện trong truyện mười ba người anh hùng, Chúa tể vampire ‘Landfall’?”

“Vẫn chưa rõ liệu có phải là hắn không, nhưng khi những mạo hiểm giả tiếp cận nó, con vampire đã sử dụng ma pháp bậc ba [Triệu Hồi Tử Thi]. Chắc tôi không cần phải giải thích thêm nhỉ?”

Nghe xong, không ai hỏi thêm diều gì nữa, đúng hơn là im bặt.

“Chà---- Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả. Ngài giải thích giúp tôi được chứ?”

“Thứ lỗi cho tôi, ngài Thị trưởng.”

“Để có thể đạt đến cảnh giới sử dụng ma pháp đó, đơn giản mà nói, chúng ta có thể xem đối phương như mạo hiểm giả hạng Plantium.”

Panasolei cau mày tỏ ý chưa hiểu cho lắm.

“Đó là một cách nói… Tôi sẽ nói theo cách khác vậy.”

Mắt của Panasolei chợt sáng lên, giống như một sự thay đổi mà ai cũng cảm nhận được. Từ uể oải, giống như con lười, giờ trở thành hung bạo như heo rừng. Không, đây mới chính là vẻ mặt thực sự của Panasolei.

“Nói cách khác, hội trưởng Hội Pháp Sư, ý ngài là thế này phải không: một con quái vật với sức mạnh và kĩ năng sánh ngang với một đội hình hạng Plantium.”

“Ngài nói đúng rồi đấy.”

“Thậm chí nó còn mạnh hơn nữa, đúng chứ?”

“Điều đó cũng không sai.”

“Nếu so với quân đội của ta, nó tương đương bao nhiêu người..”

“... Câu này hơi khó đây.”

Rakesheer có chút đắn đo, ông trả lời.

“Theo quan điểm của cá nhân tôi, phép so sánh này chỉ mang tính tương đối. Nếu coi đối phương như một binh đoàn, trong khi undead không biết mệt mỏi là gì, cũng chẳng cần ăn uống… dù khó nghe nhưng tôi nghĩ nó tương đương với một binh đoàn khoảng mười nghìn quân.”

“Ngài nói gì cơ!”

Panasolei cảm thấy sốc khi nghe kết luận của Rakesheer. Ngoại trừ Ainz, những người còn lại đều gật đầu đồng tình với tuyên bố của Hội trưởng Hội Pháp Sư.

Như muốn tiếp lời của Theo, Issac mở miệng nói;

“Nhìn chung, chỉ có xấp xỉ hai mươi phầm trăm mạo hiểm giả trong nước được xếp hạng từ Plantium trở lên. Tính trong toàn bộ Vương quốc thì có khoảng ba ngàn mạo hiểm giả, với số dân hơn tám triệu, thì chỉ có sáu trăm người đạt được danh hiệu như thế. Ngài hiểu chứ? Thứ hạng càng cao càng hiếm thấy”

“Sự việc quả thật nghiêm trọng, giá mà tôi chưa từng nghe qua. Để đối phó với tình huống nguy cấp như thế này, tôi muốn hỏi mạo hiểm giả các anh. Các anh có đủ tự tin để chiến thắng không? Nếu câu trả lời là không… thì các anh nghĩ thế nào về việc nhờ Thống Lĩnh Gazef?”

Gazef Stronoff-- chiến binh hùng mạnh nhất Eae Rantel, vượt xa những mạo hiểm giả hạng Adamantium. Anh được xem là con át chủ bài của Vương quốc.

Tuy nhiên, Issac lập tức từ chối đề nghị trên.

“Đúng là không chiến binh nào có thể chống lại ngài Stronoff. Nhưng khi đối đầu với với một đội mạo hiểm giả dù yếu hơn anh ta, phần thắng vẫn sẽ thuộc về đội mạo hiểm giả. Vì họ có nhiều phương thức tấn công hơn--lấy ngài Stronoff làm ví dụ, lượng ma pháp cùng võ kĩ của một đội mạo hiểm giả nhiều gấp bốn lần so với ngài Stronoff. Chống lại một con quái vật sở hữu khả năng đặc biệt, không thể phủ nhận được rằng sự cách biệt này là vô cùng lớn.”

“Chà…”

“Cách giải quyết tốt nhất lúc này là tập hợp các mạo hiểm giả hạng Adamantium và Orichalcum. Nhưng trước hết, chúng ta hãy cho phép những mạo hiểm giả giỏi nhất trong thành lập nên một mạng lưới phòng thủ để đề phòng bọn vampire tràn vào."

"Phương pháp này không phải quá bị động sao?"

"Nếu xem mọi việc chỉ có thể tệ đi, thì đây là chiến lược tốt nhất rồi. Hơn nữa, ngài quên rằng đối phương có khả năng một mình chống lại cả một đội quân ư?"

"Với sức mạnh đó, sự khiếp sợ sẽ bùng nổ ở khắp nơi… Tôi không mong cảnh tượng đó sẽ xảy ra.”

Nếu đối phương là một đạo quân mười ngàn người, họ có thể dễ dàng xác định vị trí của chúng. Ngoài ra, muốn duy trì binh đoàn đông như vậy, cần phải chuẩn bị trước một số lượng lớn lương thực, đồ tiếp tế, khiến chúng không thể vây thành trong thời gian dài được.

Nhưng hiện giờ, kẻ thù chỉ có một, làm sao xoay chuyển tình hình? Hơn nữa, nếu nó có khả năng sử dụng nhiều dạng ma pháp [Invisibility], hay tệ hơn nữa là ma pháp thiên về ám sát?

“Tuy nhiên, theo ý kiến của Hội trưởng Issac, việc thiết lập một mạng lưới phòng thủ là một nhiệm vụ rất khó khăn. Để phối hợp ăn ý cần trải qua luyện tập lâu dài...”

“Chuyện này không đáng bận tâm, chỉ cần chúng ta đồng lòng cùng nhau tham chiến là đủ. Mọi người nghĩ thế nào?”

Các mạo hiểm giả không đồng tình với đề nghị từ ngài Thị trưởng, kịch liệt phản đối.

“Chẳng hợp lý chút nào. Nếu chúng ta muốn sắp xếp mọi việc trong im lặng, thì chúng ta phải có một kế hoạch cực kì chặt chẽ. Nhưng bày ra kế hoạch càng chi tiết, thì càng khó để xử lí những sai lầm phát sinh từ các tình huống bất ngờ. Trong lúc đó, có khi mỗi người tự làm theo ý mình còn tốt hơn. Nói đến đây, tại sao con vampire lại xuất hiện ở đó? Cuộc điều tra có thêm thông tin nào không?”

“Bằng mọi nỗ lực, Hội đã cố gắng điều tra chi tiết hơn. Khi chúng tôi tập hợp một nhóm thu thập thông tin sự việc đêm qua xảy ra, thế là nhân lực bị phân tán.”

“... Ra là vậy. Ngài lo ngại vụ này có liên quan đến vụ ở nghĩa trang à?”

“Tôi e là vậy.”

“Không phải rắc rối ở nghĩa trang đã được giải quyết bởi ngài Momon sao? Dựa vào các hài cốt và di vật từ kẻ chủ mưu trong vụ đó, có thứ gì liên quan đến cả hai sao?”

Câu hỏi khiến cả phòng chìm trong yên ắng.

Ainz bối rối. Từ nãy tới giờ, Hội trưởng chưa hề do dự khi đưa ra câu trả lời, đến khi ánh mắt của ông thoáng đưa về phía ngài Thị trưởng. Cái nhìn như thể hỏi xem có được phép nói hay không. Nghĩ về chuyện ấy, nó cũng phần nào liên quan đến việc khủng bố thành phố, và có lẽ vài thông tin đã lọt vào tai các mạo hiểm giả.

“Từ những chứng cứ thu thập được, chúng tôi đã xác nhận vụ đó là do Zuranon cầm đầu.”

Nét mặt của ba mạo hiểm giả kia bỗng sầm lại.

Nhưng với Ainz, đây là lần đầu tiên anh nghe tới cái tên này. Anh chỉ mong thần linh – dù bản thân anh cũng không tin vào bất cứ thần linh nào, bọn họ không hỏi những điều mà anh không biết."

Không biết gì thật đáng sợ. Sau chuyến này, phải thu thập thông tin càng nhanh càng tốt mới được.

“Cái tổ chức bí mật đó đã thực hiện việc kiểm soát đám undead. Ắt hẳn bọn chúng cũng liên quan tới vụ vampire.”

“Hai vụ này đều xảy ra cùng một khoảng thời gian, cả trong lẫn ngoài thành phố… chúng muốn phân tán lực lượng của chúng ta sao? Hay tất cả chỉ để đánh lạc hướng, tới lúc đó kế hoach thực sự mới diễn ra… điều này đang trở nên rất tệ rồi đây.”

“Ưu tiên hàng đầu là tiến hành trinh sát. Dựa trên báo cáo của cảnh binh, có một hang ổ được cho là của bọn cướp gần nơi vampire xuất hiện…”

“Khả năng khá cao là nó đã rời khỏi nơi đó,... nhưng không thể loại bỏ khả năng nó vẫn còn quanh quẩn. Cần cử người đến đó ngay…”

Mạo hiểm giả vừa phát biểu bỗng im bặt.

Sợ hãi âu cũng là chuyện đương nhiên, vì tiến vào nơi dễ tìm thấy vampire nhất trong quá trình điều tra tương tự với việc đồng ý nhảy vào nơi nguy hiểm nhất. Nếu chẳng may bắt gặp vampire mang sức mạnh như thế, người đó khó có thể tránh khỏi cái chết.

Câu nói vừa rồi không khác mấy với việc yêu cầu người ta đâm đầu vào chỗ chết cả.

“...Thôi bỏ chuyện đó qua một bên đi. Việc cấp bách hơn lúc này chính là tăng cường phòng thủ trong thành phố, có lẽ con vampire đã đột nhập vào thành phố rồi không chừng.”

“...Nó chẳng tốn chút sức nào để lẻn vào chỉ với ma pháp. Thành phố này không được bảo vệ như Thủ đô của Vương quốc với kỵ sĩ và pháp sư đi tuần ở khắp nơi đâu.”

Đúng là có thể dùng ma pháp [Flight] để vào thành phố từ trên không, và cũng có thể dùng [Invisibility] để vào từ cổng trước. Ma pháp làm mọi thứ trở nên rắc rối hơn, vậy nên việc tập trung vào phòng thủ đầu tiên là một ý kiến không tồi.

“Nhưng sẽ rất khó để đối phó nếu chúng ta không có thêm thông tin, vậy nên tôi đề nghị tiến hành điều tra trước!”

Điều này hoàn toàn hợp lí đối với mọi thành viên đang có mặt.

Nhưng thế này không hề tốt cho Ainz.

Nó sẽ là thảm họa nếu hình dạng bây giờ của Shalltear bị những người khác biết được. Dù chưa biết được chuyện này sẽ đi đến đâu, nhưng nếu ảnh của Shalltear được truyền bá rộng rãi trong thành phố -- hay trong cả Vương quốc, thì nó sẽ là vật cản vô cùng lớn cho kế hoạch trong tương lai.

Ainz suy nghĩ một hồi lâu, nhưng anh thấy không có cách nào để hướng chuyển biến này sang hướng khác được.

Chỉ còn một cách duy nhất: Ngăn chặn việc hình ảnh của Shalltear bị rò rỉ ra ngoài.

Ainz nuốt nước bọt rồi nói:

“Đầu tiên, tôi nghĩ ở đây có một sự hiểu lầm. Vampire và Zuranon là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

“Tại sao? Momon-san, ngài có nguồn tin nào khác ư?”

“Tôi biết tên của vampire đấy, vì tôi là người đã tìm nó suốt bấy lâu nay.”

“Gì cơ?”

Mọi người trong phòng hoàn toàn kinh ngạc.

Ainz lượt qua những ý kiến trong đầu mà anh đã chuẩn bị không lâu trước đó.

“Nó là một con vampire vô cùng mạnh. Mục đích ban đầu của tôi khi trở thành mạo hiểm giả là tìm thêm thông tin về chúng.”

Một thông tin béo bở mà Issaac không ngần ngại bỏ qua.

“Chúng? Momon-san, ý ngài là thế nào?”

“Vâng, hai vampire, mà tên của con có mái tóc màu bạc là…”

Anh đột nhiên ngừng ở đó. Khi vừa định nói Carmilla, thì anh chợt nghĩ rằng tên ấy quá phổ biến cho các vampire nữ. Nếu có người chơi nào ở đây, cái tên này sẽ khiến họ nhận ra anh ngay. Trong lúc ngập ngừng quyết định, anh vô ý thốt ra một cái tên.

“Henupenuty.”

“Hả?”

Một câu hỏi đầy ngạc nhiên. Không chỉ là từ một mà hầu hết những người trong căn phòng đều cảm thấy ngạc nhiên.

“… Nó là Henupenko.”

Mặc dù đó là cái tên do anh bịa ra, nhưng nó lại hoàn toàn khác với cái ban đầu. Nếu có ai hỏi, thì có lẽ Ainz sẽ bảo là mình đã phát âm sai.

“Henupenu…?”

“Là Henupenko.”

Dù đã thay đổi âm cuối thành “-ko”, nhờ cái tên đó, sẽ không có người chơi YGGDRASIL nào nhận ra được nó là cái tên anh bịa ra. Ainz mỉm cười hãnh diện, cảm thấy tự tin về ý tưởng này dưới chiếc giáp mũ.

“Có, có thật là vậy không? Vậy con Henu… sao cũng được! Giờ chúng ta đã biết tên con vampire này… không phải là lúc thích hợp để cho chúng tôi biết thân phận của anh à? Anh từ đâu đến?”

“----- Tôi rất xin lỗi, nhưng giờ chưa phải lúc. Tôi đang làm một nhiệm vụ bí mật. Nếu để mọi người biết được, tôi sẽ phải rời khỏi nơi này, và con vampire sẽ là trách nhiệm của các vị. Tôi không hề muốn việc này đi đến kết cục giữa hai quốc gia. Thị trưởng, ông là người hiểu điều này hơn ai hết phải không?”

Người đứng đầu thành phố gật đầu chậm rãi. Thấy được điều này, Issac nghiến răng và nhìn về phía Ainz.

Ánh mắt của Hội trưởng không hề làm Ainz bận tâm, nhưng điều mà anh quan tâm là liệu họ có tin vào câu chuyện anh bịa ra hay không? Liệu trong câu chuyện của anh có mâu thuẫn gì chăng? Ainz vẫn suy nghĩ về việc đó, nhưng bỏ sự lo lắng sang một bên, cậu tiếp tục với một giọng giận dữ mong không ai xen ngang:

“Hãy để đội của tôi phụ trách việc này. Nếu chúng tôi tìm được nó, chúng tôi sẽ tiêu diệt nó ngay khi nhìn thấy.”

Người chiến binh mặc giáp đen
đến vào phút chót đưa ra một quyết định chắc chắn.

Mặc dù họ không thể nhìn thấy mặt anh, dường như họ vẫn có thể thấy được sự tự tin và quyết tâm toát ra từ giọng điệu trong lời khẳng định ấy.

Áp lực khiến mọi người tưởng như không khí trong phòng đang run rẩy, khiến họ càng trở nên căng thẳng hơn.

“V-vậy thì, chúng tôi sẽ cử thêm một đội------“

“---- Không cần thiết. Tôi không cần thêm bất cứ gánh nặng nào cản trở mình.”

Anh từ chối yêu cầu của những người khác, nhẹ nhàng lắc tay củng cố thêm ý kiến của mình.

Một lời tuyên bố đầy kiêu ngạo.

Đối mặt với những mạo hiểm giả cùng cấp độ, thái độ ấy không thể chấp nhận được. Tuy nhiên--- với những mạo hiểm giả đã trải qua hàng trăm trận chiến, đó không phải thái độ của một người kiêu ngạo, hay là của một kẻ tự kiêu ngu ngốc, mà là từ một người đã có tính toán. Lúc ấy, Ainz có thể làm được điều đó cũng một phần nhờ vào sức mạnh của mình.

Người đàn ông này thật sự rất phi thường.

Bộ giáp đen cứ như trở nên to lớn dần trước mặt họ, một áp lực khác thường đè lên người họ đến mức họ có ảo giác nhưng cả căn phòng trở nên chật hẹp với một sức mạnh to lớn như thế này. Áp lực tỏa ra từ người đàn ông – người mà họ cảm thấy như mình sẽ không bao giờ bắt kịp được, cứ như là từ một mạo hiểm giả hạng Adamantium vậy.

Người này có thể tương đương với một Hero. (TL: Anh hùng ở đây là cấp độ không phải danh hiệu, để Eng để tránh nhầm lẫn với danh hiệu Anh hùng)

Issac không chịu được cảnh im lặng, ông hít vài hơi. Không, ai cũng làm việc tương tự, cả ngài thị trưởng cũng đang chảy mồ hôi trong khi nới lỏng cổ áo của mình.

Issac hỏi một cách nhẹ nhàng, như ông đang thì thầm với một ai đó:

“----- Thế còn về tiền công?”

“Nếu có thể, chúng ta sẽ bàn về việc này sau. Nhưng tôi hi vọng mình có thể ít nhất lên hạng Orichalcum sau khi tiêu diệt con vampire này. Vì nó có hơi bất tiện khi hành động với thứ hạng bây giờ.”

Mọi người đều hiểu. Từ trước đến giờ thành phố này chưa bao giờ xuất hiện hạng Orichalcum. Nếu anh có thể nhận được hạng cao nhất thành phố, anh có thể sẽ nhận được nhiều sự chú ý và danh tiếng hơn. Thêm vào đó, có thêm những đặc quyền của hạng Orichalcum sẽ làm tiếng tăm anh đồn xa hơn.

Thế này vẫn cần thêm nhiều sự tin tưởng đối với nhiệm vụ nguy hiểm này, một trong số đó là trở về với thêm nhiều thông tin về loài vampire mạnh mẽ này.

Tuy nhiên, cho dù việc này có thể được đồng ý dễ dàng, có một người không đồng tình với ý kiến này – trên phương diện cảm xúc.

Một tiếng ghế cót két. Phía phát ra âm thanh ấy – không cần phải nói. Dĩ nhiên đó là người đã luôn tìm cách bắt lỗi Ainz từ đầu… Igavaruji.

“Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin anh được. N-nói đến việc đấy, chúng ta vẫn chưa biết được con vampire ấy có thực sự mạnh đến thế hay không! Dù đó có là ma thuật điều khiển zombie gì đó, nó vẫn có thể thi triển qua việc dùng những vật phẩm thích hợp. Tôi muốn đi cùng anh ta!”

Dù có bị Ainz làm cho kinh ngạc, Igavaruji vẫn có thể phản biện lại, chỉ vì anh ta vẫn còn giữ một thái độ thù địch với cậu, không muốn chấp nhận sức mạnh thực sự của Ainz.

Có lẽ nó làm những mạo hiểm giả khác không hài lòng, Berette nói với giọng nghiêm túc:

“Igavaruji, xem lại thái độ của anh đi----“

“---- Không có vấn đề gì.”

Ainz chỉ đơn giản là đồng ý. Nhưng nó mang ngụ ý không hề đơn giản khi anh tiếp tục với những lời vô cảm.

“Tuy nhiên, nếu anh đi theo thì… chỉ có cái chết chờ ở đó? Tôi không biết liệu nó có chừa lại phần nào của anh hay không.”

Với lời lẽ vô cùng hợp lí, không đe dọa cũng như đùa giỡn. Cứ như là anh đã tuyên bố thẳng thừng quyết định của mình cho mọi người, khiến cho Igavaruji rùng mình. Không, không chỉ là Igavaruji, mà tất cả mọi người đều cảm thấy như da thịt bị cắt bởi một luồng khí lạnh không tưởng.

Ainz khẽ nhún vai:

“Tôi đã cảnh báo trước rồi. Nếu anh vẫn không phiền thì tôi cũng không ngại có thêm anh vào đội đâu.”

“Đ-đương nhiên rồi!”

Dù nó chỉ là một lời nói miệng nhưng Igavaruji không hề chùn bước, ít nhất là không phải bây giờ. Là một trong những mạo hiểm giả có thứ hạng cao nhất thành phố, làm sao anh ta có thể chịu bị bẽ mặt trước những người có quyền lực như thế này được.

Khi hai người họ vẫn đang đối đầu với nhau, Issac – giờ đã lấy lại được một chút bình tĩnh – hỏi Ainz:

“Tự tin là tốt, nhưng làm sao anh có được sự tự tin ấy? Tất nhiên là chúng tôi không thể phủ nhận được sức mạnh của anh, nhưng với sức mạnh sánh ngang vạn người của kẻ thù, anh nên biết rằng nhiệm vụ ấy không hề đơn giản tí nào. Chúng tôi cũng chưa chắc rằng có nên giao mọi việc cho anh không. Lỡ như… mọi việc trở nên tồi tệ, anh thất bại trong việc thu phục nó, chúng tôi cũng cần một kế hoạch dự bị nữa…”

Như một phát súng kết thúc, Ainz tự tin đáp:

“Tôi có một kế hoạch.”

“Nó là …?”

Ainz lấy một viên pha lê từ trong giáp ngực mình, đáp lại sự tò mò của Issac.

“… Không thể nào! Cái này… Không thể tin được…”

Người đột nhiên thốt lên là Rakesheer. Ông vừa thở hổn hển vừa tiếp:

“Tôi đã từng thấy vật này trong những cuốn sách cổ… giả sử một vật giữ trong mình sức mạnh của một vị thánh, một kho báu như thế. Đây chính là nó… một viên pha lê phép thuật bị phong ấn. Làm thế nào mà anh có được thứ này!?”

“Ấn tượng đấy… Ông nói đúng. Ẩn trong thứ này là một ma pháp cấp tám.”

“Có phải tôi đang nghe nhầm chăng! Anh vừa nói gì cơ!”

Câu trả lời của Ainz khiến Rakesheer thốt lên, một âm thanh lạ đến mức khi gà bị cắt tiết cũng không thể tạo ra. Vẻ mặt ông trở nên méo mó đến mức dễ sợ.

Những người ngạc nhiên không chỉ có Rakesheer mà là tất cả - không, ngoại trừ thị trưởng, mọi người đều kinh ngạc đến sợ hãi. Đến những mạo hiểm giả mới có chút ít kinh nghiệm, khi nghe lời Ainz cũng biết được giá trị của vật phẩm ấy.

“…Cấp tám… Nó có thể là phép thuật khởi nguyên phải không?”

“… Có thể, nhưng đó là phép thuật của cấp bậc đó thôi … Nhưng cái này lại thuộc về cấp bậc thần thoại.”

“Anh đang đùa tôi à? Chuyện này thật vô lí!”

Ba mạo hiểm giả - cả Igavaruji – toát lên vẻ sợ hãi trong ánh mắt họ, đắm đuối nhìn viên pha lê trên chiếc găng tay màu đen, không hề liếc đi chỗ khác.

“Xin lỗi nhưng, vật phẩm này, tôi có thể mượn nó một tí chứ?”

“Để làm gì?”

“Đó… chỉ là ham muốn của một Magic Caster mà thôi. Tôi thề tôi sẽ không làm gì mờ ám cả! Nếu anh cần vật gì thế chấp, tôi có thể đưa cho anh tất cả mọi thứ, ví dụ như chiếc thắt lưng này là- “

Thấy được sự thành thật của Rakesheer từ việc ông tháo ngay chiếc thắt lưng của mình trước khi dứt lời, Ainz đáp:

“Tôi biết rồi, không cần làm vậy đâu. Xin mời, của ông đây.”

“Xin lỗi, tôi có thể chạm vào nó được không?”

“Tôi cũng thế!”

Viên pha lê được phong ấn phép thuật truyền từ người ngày sang người nọ, cuối cùng lại về tay Rakesheer. Ông là người cuối cùng chạm vào nó, nhìn nó với một ánh mắt mơ hồ, như một người đàn bà tìm được viên đá quý đã bị mất rất lâu của mình. Không, có lẽ là giống như chàng trai trẻ tuổi nhận được vật phẩm mà mình muốn có.

“Đẹp quá… à đúng rồi, Momon-san, tôi có thể sử dụng phép thuật lên nó được không?”

Thấy được sự đồng ý của Ainz qua cái vẫy tay, Rakesheer vui mừng sử dụng ma thuật của mình.

“[Appraise Magic Item], [Detect Enchant].”

Sau khi thi triển hai loại phép thuật, sự vui mừng của ông càng tăng thêm gấp bội –

“Thật tuyệt vời!”

---- Vẻ oai phong trước đó đã hoàn toàn biến mất. Với đôi mắt ngây thơ, lấp lánh với niềm vui sướng, và với cả một giọng điệu hoàn toàn khác, ông chẳng khác gì một cậu bé mừng quýnh lên khi nhận được quà cả.

“Nó là sự thật! Phép thuật bên trong thật sự đạt cấp tám! Phép thuật của tôi chỉ có thể nhìn được một ít… nhưng nó quả thực rất lộng lẫy, quá lộng lẫy!”

Ông tiếp tục hú lên điên cuồng, làm mọi người vô cùng choáng khi thấy được cảnh này. Rakesheer tiếp tục hôn lên viên pha lê, chà nó lên má – những cử chỉ không mấy là bình thường, nếu không nói là điên.

“B-bình tĩnh lại nào! Ông đang làm gì vậy!”

Sợ hãi vì người bạn mình dù không phải là người hay hành động như một kẻ điên như thế, Issac đứng dậy và lại gần Raksheer. Nói đúng hơn, mọi người đều nhìn ông với ánh mắt ngạc nhiên hay không thể chấp nhận được. Với một người có địa vị cao như thế trong thành phố, những hành động này quả là rất khó coi.

“Im đi! Làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Nó quá tráng lệ! Phong ấn trong đây thực sự là ma pháp cấp tám! Mặc dù tôi không thể biết được phép thuật này là gì!”

Rakesheer không thể kìm nén được sự phấn khích ủa mình, đắm chìm trong viên pha lê. Không lâu sau đó, sau khi đã lấy ðýợc một phần nào lí trí của mình, ông hỏi Ainz:

“Momon-san! A-anh đã tìm thấy viên pha lê này ở đâu? Nói cho tôi biết đi!”

“Nó được tìm thấy trong một vài phế tích cổ, cùng với một số vật phẩm khác. Tất nhiên là phép thuật đã được phong ấn trong viên pha lê lúc ấy. Tôi đã nhờ một số Magic Caster vĩ đại giám định nó.”

“Thế à! V-vậy những phế tích đó ở đâu?”

“Ở một nơi rất xa… Tôi chỉ có thể kể đến đó thôi.”

Tất nhiên, với câu trả lời của Ainz, Rakesheer chỉ biết thất vọng.

“Giờ thì, tôi có thể lấy lại nó được chứ?”

“Woo…ooo.”

Rakesheer nhìn quanh, miễn cưỡng trả lại viên pha lê ho Ainz. Ông nheo mắt lại khi thấy Ainz lấy một miếng da để lau viên đá, Rakesheer hét lớn:

“Về vấn đề chính, tôi – phản đối việc Momon-san đi tiêu diệt con vampire!”

Một sự im lặng đến ngạc nhiên bao trùm căn phòng, Issac lấy tay che lấy mặt mình, nhưng để chắc ăn, ông hỏi một cách chua chát:

“… Tại sao lại đột nhiên phản đối? Mặc dù lí do đã rõ – Nhưng tôi vẫn phải hỏi cho chắc.”

“Vì… là vì… đơn giản đây là một sự lãng phí vô ích…”

Issac cảm thấy điên tiết và chấp nhận tình trạng của người bạn mình lúc này, ông hoàn toàn làm ngơ Rakesheer.

“Vậy thì, chúng ta có thể bỏ qua ý kiến của Rakesheer rồi…”

“Đợi một chút! Một phép thuật cấp tám cấp bậc thần thoại được phong ấn. Quả là lãng phí khi dùng một vật phẩm vô giá như thế lên một con vampire vô danh!”

Sự tức giận hiện rõ trong mắt Issac. Thực sự việc này đã ngoài tầm kiểm soát, đây không phải là thái độ của một người như Rakesheer nên có.

Issac nhẹ giọng, kìm nén cơn giận của mình, bảo Rakesheer:

“… Xin lỗi, Rakesheer. Thật đấy, đừng tiếp tục làm vậy nữa.”

Một ngụ ý trong câu nói đã kéo Rakesheer về thực tại và khiến ông không thốt nên lời. Mặt ông ửng đỏ do những hành động xấu hổ trước đó.

Nheo mắt để xác nhận rằng bạn mình đã trở về bình thường chưa, Issac cố giữ bình tĩnh tuyên bố:

“…Vậy thì, Momon-san, Tôi tin tưởng giao phó mọi thứ cho anh.”

Thấy được lời đề nghị kèm với cái cúi đầu tôn kính, Ainz gật đầu tự tin.

“Đã rõ.” Sau khi dứt câu, anh nhìn qua khe mũ về phía Igavaruji.

“Chúng tôi sẽ lập tức tiến hành ngay, khi vampire vẫn còn bị khắc chế bởi ánh sáng mặt trời.”

“Khắc chế? À đúng rồi, điểm yếu của bọn chúng. Qủa thực bọn chúng sẽ chậm hơn hẳn. Phía tôi có thể chuẩn bị trong thời gian ngắn thôi.”

“… Anh không cần thảo luận với những người đồng hành à?”

“Không vấn đề gì. Họ sẽ hiểu thôi.”

“…Vậy à. Được, hẹn gặp anh ở cổng chính của Eae Rantel trong một giờ nữa.”

“Một giờ? Có vội quá không? Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian trước hoàng hôn kia mà.”

“Tôi muốn đến đó ngay. Nếu anh thấy mình thiếu can đảm và cần thời gian suy ngẫm, thì tôi sẽ đến đó một mình. Anh còn gì để nói không?”

“Hiểu rồi, Tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay.”

Cậu nói với giọng rõ ràng, làm Igavaruji đồng ý ngay và đứng dậy. Ainz lạnh lùng nhìn về phía Igavaruji rời khỏi căn phòng và tiến về phía đám đông.

“Vậy thì tôi cũng nên sửa soạn ngay. Tôi hi vọng mọi người có thể bảo vệ Eae Rantel tốt. Tôi cũng không mong trường hợp tôi trở về mà không gặp được con vampire ấy.”

“À, dù chúng tôi không chắc chắn được mọi việc sẽ diễn ra suôn sẽ, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nếu anh gặp nguy hiểm, xin hãy rút lui luôn nhé.”

Ainz gật đầu và rời khỏi căn phòng.

Còn ba người vẫn ngồi lại trong phòng: Panasolei, Issac và Rakesheer – người vẫn đang muốn xin lỗi mọi người.

“Để cho mọi người thấy được những hành động ngu ngốc ấy, tôi thực sự rất xin lỗi.”

“Không sao đâu, bình tĩnh nào.”

Panasolei cười nhẹ khi đáp lại lời xin lỗi của Rakesheer. Tuy nhiên, mọi người đều thấy được sự thay đổi nhỏ của Rakesheer.

Rakesheer tự thấy mình khá vô dụng. Nhưng dù thế, ông vẫn khó có thể giấu được sự hăng hái của mình.

Trước đó, ông đã gặp dược sĩ Lizzie, bà đang đắm mình vào việc giải thích những thứ về dược phẩm. Thấy được niềm hân hoan như thế, ông tự hỏi có cần phải như vậy không. Giờ ông đang cố nhịn cười khi nghĩ lại những cảm xúc trước đó.

Ông hiểu. Khi một thứ hiện trước mắt mình nhưng không thể nào có được, ai cũng cảm nhận được sự vui sướng tột cùng, để rồi lại thất vọng ngay sau đó.

“Vật phẩm ấy đáng quý đến vậy à?”

Rakesheer im lặng một hồi. Phải chăng là để kìm nén nỗi phấn khích vẫn còn đọng lại lúc trước.

“Qủa thật là vậy. Vật phẩm ấy chứa đựng mọi kiến thức trong quá khứ và những thứ liên quan đến ma pháp. Thực ra thì, ma pháp trên cấp sáu chỉ có trong truyền thuyết. Tuy nhiên, đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến một thứ kì diệu như thế.”

Khái niệm “cấp ma pháp” được cho là đã xuất hiện trên thế giới này khoảng năm đến sáu trăm năm trước. Dù sau đó toàn bộ Magic Caster được coi là Hero, nhưng những Hero thực sự là người có khả năng thi triển ma pháp cấp bảy hoặc hơn, trừ mười ba vị Anh hùng trong truyền thuyết, những người còn lại chỉ là tin đồn mà thôi.

Giữa những anh hùng huyền thoại, có một người có thể dùng ma thuật mạnh đến mức người khác nói “nó không thể xảy ra nếu anh dùng phép thuật trên cấp bảy”. Nhưng nó cũng chỉ là một câu chuyện truyền miệng vô căn cứ. Hơn nữa việc mười ba anh hùng có thi triễn được phép thuật cấp bảy hay không cũng rất mơ hồ.

Nhưng-

Rakesheer nghĩ, có lẽ không phải mọi câu chuyện đều là hư cấu. Ông đã quyết định với con tim của mình, và luôn điều tra về việc này mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.

Ví dụ, kẻ sử dụng [Branch of Tonelico] (Cành Tonelico), vua goblin – người đã tiêu diệt không biết bao nhiêu con rồng; vị anh hùng có cánh có thể bay trên bầu trời trong một thời gian dài; chiến binh phép thuật cưỡi trên con rồng ba đầu; vị công chúa với mười hai hiệp sĩ trung thành cai trị lâu đài Pha lê, và còn nhiều người khác nữa.

“Vậy thì, chúng ta có thể tin tưởng anh ta không?”

Người mà Panasoleii nói về không ai khác ngoài Ainz.

Một lọ thuốc được lấy ra từ tay mạo hiểm giả mặc giáp đen, quăng về phía con vampire như một hành động để kẻ thù rút lui – đây là lời khai của những kẻ sống sót.

Vậy nên họ đến chỗ dược sĩ uy tín nhất thành phố - Lizzie để hỏi về tác dụng của lọ thuốc. Họ đi đến kết luận rằng đó là vật phẩm quý như viên pha lê phong ấn phép thuật kia.

Nếu chỉ có một vật phẩm hiếm, mọi người sẽ cảm thấy hoài nghi, nhưng nếu có đến hai vật phẩm hiếm thì sao? Mọi người sẽ muốn biết ai đã chế tạo nó. Nhưng tại sao con vampire lại ngưng tấn công?

Có hai giả thuyết. Cái đầu tiên liên quan đến sự thù hận, cái còn lại là sự đồng hành. Vậy nên giả thuyết này cộng với thông tin mà Momon đưa ra trước đó là hoàn toàn hợp lí. Sự xuất hiện đột ngột của Momon và con vampire đó, liệu có có thật là kẻ thù hay không?

“Liệu có phải anh ta đang hợp tác với con vampire hay không?”

Đây là chỗ mà ông lo lắng. Ba người nghĩ về những gì Momon đã nói.

“Khả năng việc này xảy ra là rất thấp. Ông nghĩ sao Rakesheer?”

“Tôi cũng thế. Có nhiều cách khác để anh ta giả vờ rằng mình đã giết con vampire ấy rồi bảo vampire nữ trốn đi.”

Dù kết luận rằng anh ta có hợp tác với vampire, những gì Momon nói cũng không có lợi gì cho anh ta cả.

“Liệu đó có phải là mục đích của anh ta? Trở thành mạo hiểm giả hạng Orichalcum?”

“Không đâu thị trưởng ạ. Đúng là mạo hiểm giả ưa nổi tiếng và danh vọng, nhưng nó khác xa với việc có được sức mạnh ấy. Trở thành Orichalcum thì được những gì? Issac.”

“…Anh có thể nhận được tiền công cao hơn từ công việc, và danh tiếng của anh cũng cao hơn. Với một chút may mắn, anh có thể nhận được một vị trí cao với những đặc quyền tốt… tuy nhiên, tất cả cũng chỉ có thế. Nếu anh ta muốn quyền lực, vẫn có nhiều cách nhanh hơn.”

Ấn tượng chung về mạo hiểm giả đó là việc nhận ủy thác tiêu diệt quái vật. Đúng thế, có lẽ anh ta có thể làm chủ một hội nào đó, nhưng không thể leo cao hơn được với những chính sách của vương quốc.

“Nếu anh ta muốn tiền, anh ta có thể bán viên pha lê ấy và không cần lo lắng về cuộc sống cho đến cuối đời. Với sức mạnh như vậy, anh ta cũng có thể thăng tiến nhanh chóng. Sự thật thì đã có một số người lính nghĩ anh ta là anh hùng trong truyền thuyết.”

Panasoleii gật đầu đồng ý.

Hạ một lượng lớn Undead chỉ trong một đòn, không hề run sợ trước số lượng Undead lớn đến như vậy, hành động như thế quả thực rất xứng danh anh hùng.

Đây là những lời ngợi ca từ những người lính đã thấy Momon chiến đấu. Họ còn thề với con tim rằng nếu anh ta còn ở đây, họ sẽ không c̣n sợ bất cứ con quái vật nào nữa.

“Dù nói thế nào, đáng tiếc là chúng ta không có bất cứ chứng cớ nào để khẳng định rằng anh ta đáng tin cậy cả. Tuy nhiên, hành động anh hùng của Momon-san không hề có ý định xấu nào, hơn nữa, nếu anh ta là kẻ thù thì việc gì anh ta lại cho chúng ta xem viên pha lê ấy? Vậy nên chúng ta nên để một ít lòng tin vào anh ta.”

Những lời của Rakesheer khiến hai người kia khá khó chịu. Rõ rang là không ngờ một người có những hành động lạ kì như ông lại có thể nói ra những lời có sức thuyết phục ấy.

“Thị trưởng, Issac… hai người không tin hành động của Momon-san vì anh ấy xuất hiện bất ngờ, và trùng hợp lúc con vampire xuất hiện, đúng chứ? Nhưng, tôi tin rằng lời Momon-san nói đã giải thích rất đầy đủ rồi.”

Hai người đều gật đầu, tỏ ý đồng ý với ý kiến trên.

“Còn một vấn đề nữa, con vampire dừng tấn công người phụ nữ khi thấy lọ thuốc hiếm của Momon-san. Nếu con vampire bị đuổi đến tận đây vì Momon-san, thì nó hoàn toàn hợp lí. Thêm vào đó, người phụ nữ đó vẫn chưa chết, có thể là vì con vampire muốn cho Momon-san biết sự hiện diện của nó ở đây, và cố tình để cô ấy sống.”

“Vậy chuyện là thế à… Để cho Momon-san tin rằng nó ở đó, giữ anh ta ở đây. Vì người phụ nữ ấy có lọ thuốc, con Vampire nghĩ cô ta có một mối liên hệ với Momon-san và để cô ta đi, để truyền bá sự hiện diện của nó đi nhanh hơn. Không còn gì hợp lí hơn nữa…”

“…Nghĩ đến việc Momon-san đến đây là vì con vampire… thật khó có thể biết được chúng ta nên vui hay buồn nữa.”

“Đúng thế thị trưởng ạ. Tuy nhiên, dù ta vẫn chưa biết anh ta đến từ nơi nào, tốt hơn là đối xử tốt với anh ta cho đến khi con vampire bị đánh bại, trong khi đó chúng ta có thể nâng cao danh tiếng của mình nữa. Mặc dù cá nhân tôi nghĩ chúng ta không cần điều đó … ho ho, tôi thật sự muốn trao đổi về những vật phẩm hiếm với Momon-san. Bộ giáp ấy cũng trông không phải dạng vừa đâu.”

“… Nói đến Momon-san, thị trưởng này, xác của đám Zuranon đang ở đâu vậy?”

“Chúng tôi không biết là nó đã biến đi đâu.”

Thị trưởng trả lời với vẻ mặt nhăn nhó.

Những cái xác của những kẻ bị Ainz xử lí được những người lính bảo quản cẩn thận, nhưng sau một buổi sáng, chúng đột nhiên biến mất. Dù nó được cho là người nào đó đã vào và đánh cắp chúng, không ai bị tấn công hay thấy bất cứ ai khả nghi cả.

Để ngăn chặn ma pháp dịch chuyển, toàn bộ nơi đó được áp dụng phương pháp ngăn cản ma pháp dịch chuyển, có thể nói nó giống như một căn phòng bí mật. Cho dù vậy, kẻ địch bí ẩn vẫn có thể xâm nhập và biến mất không để lại dấu vết.

Có một cuộc điều tra bí mật được tiến hành trong thành phố, nhưng hoàn toàn không có dấu vết nào được tìm thấy. Khả năng tìm được thứ gì tại thời điểm này là bằng không. Điều này cũng có nghĩa là mọi thứ liên quan đến những cái xác đã bị xóa sạch hoàn toàn.

“Người đã thi triển nghi thức gọi Undead, có khi nào đã biến thành Undead rồi trốn thoát không?”

“… Cũng không thể phủ nhận khả năng đó được.”

“Việc này thực sự rất bực mình, và những pháp y cũng chưa làm xong việc của họ… Bệ thờ bí mật dưới ngôi đền là những gì chúng ta có à?” Sẽ tốt hơn nếu chúng ta tìm được manh mối gì ở đó nhỉ.”

“Nghe ngài nhắc đến việc này, có vẻ như Momon-san đã không vào trong bệ thờ. Nếu ở đó có vật phẩm quý giá nào, chúng ta có nên đưa nó cho anh ta không?”

“À. Nếu những vật phẩm ấy đã được xác định, cứ việc tuân theo quy tắc mạo hiểm giả và đưa nó cho Momon-san.”

Truyện convert hay : Nghịch Thiên Đế Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện