Trần Tuyết Linh nhìn Y Nguyệt một hồi lâu rồi thấy cô đi vào nhà vệ sinh thấy vậy trong đầu cô ta liền nãy ra một kế hoạch.
Cô ta bỏ tiền cho một nữ nhân viên vào theo cô, sau đó cô nhân viên đó tiếp cận cô.
"Thưa cô Hàn tổng bảo tôi tới lấy sợi dây chuyền có việc cần nó ạ."
"Ò được."
Cô cũng không nghĩ nhiều mà tháo ra đưa cho cô ta.
Y Nguyệt nghĩ để trên người cô mất thì không biết làm sao nên anh cần thì đưa cho anh thôi.
Cô nhân viên kia sau khi lấy được sợi dây thì liền rời đi.
Sau một hồi cô cũng đi ra ngoài, Hàn Dương thấy cổ cô trống liền đến hỏi.
"Dây chuyền của em đâu."
"Anh lấy lại rồi mà."
"Đâu tôi lấy lại làm gì."
"Vừa nãy có cô nhân viên bảo tôi anh cần nên kêu cô ta vào lấy nên tôi đưa rồi."
Khi chưa hiểu chuyện gì thì tiếng MC trên khấu vang lên.
"Sau đây là buổi đấu giá góp tiền từ thiện.
Và món đầu tiên là sợi dây chuyền mộng tình yêu giá khởi điểm 500 triệu."
Anh và cô khi nghe liền cảm thấy có gì đó không đúng.
"Anh tôi không có muốn đem nó đi bán."
"Anh biết em không làm vậy nhất định em bị ai tính kế rồi."
Anh nhìn một lượt rồi đôi mắt dừng ở chỗ Tuyết Linh cô ta đang cười.
Hàn Dương giơ bản.
"550 triệu."
Tuyết Linh tính kế như vậy chỉ là muốn lấy sợi dây chuyền gia truyền đó thôi nhất định phải dành bằng được.
"600 triệu."
"1 tỷ."
"1,5 tỷ."
Hàn Dương không thể nhìn người khác dành vật gia truyền của gia đình mình anh đưa bản cho một giá không thể ngờ.
"50 tỷ."
Mọi người không thể ngờ tổng tài của lại ra giá cao vậy bởi họ đâu biết so với số tiền anh bỏ ra thì sợi dây đó còn đáng giá hơn nhiều lần, và tất nhiên sợi dây đó cuối cùng thuộc về tay anh.
Y Nguyệt nhìn anh phải bỏ nhiều tiền vì sự bất cẩn của mình liền có chút áy náy.
Cô buồn bã ra ban công một mình.
Hàn Dương sau đó cũng ra theo cô.
"Sao vậy."
"Xin lỗi anh vì tôi nên anh mới mất tiền."
"Không sao không phải lỗi của em."
"Nhưng mà...."
Y Nguyệt khóc rồi cô cảm thấy có lỗi lắm nước