Phá Băng Áp Bách

Phiên Ngoại 3 : Hạ - Tần


trước sau

"Sở Hàm, có thể cho tôi chút thời gian không?"

Dương Niên thấy Tần Sở Hàm muốn ly khai liền kín đáo bắt lấy tay nàng, đôi mắt thành khẩn như có chuyện muốn nói. Nguyên lai lần này cả hai lại tái ngộ trong bộ phim Thánh Hoàng hợp tác với Thượng Đình, tuy Tần Sở Hàm chỉ vào vai khách mời xuất hiện rất ít nhưng tỉ suất xem đài lại cực cao, nên nàng được phá lệ xuất hiện thêm mấy tập sau.

Thoáng thấy Dương Niên thành khẩn, nàng cũng không nỡ từ chối. Cả hai nhanh chóng rảo bước về phòng nghỉ riêng của Tần đại minh tinh.

"Sở Hàm..."

Dương Niên vừa bước vào phòng đã túm lấy tay Tần Sở Hàm gắt gao, cổ họng nghẹn lại không biết mở lời làm sao. Lần trước bị Hạ Tử Nhiễm đe dọa một phen không khỏi kinh hoàng đến hôm nay, Dương Niên không muốn lần nữa lỗ mãng.

Tần Sở Hàm nhẹ nhàng giãy tay ra, ánh mắt hướng thẳng người kia kiên quyết. Dương Niên - người yêu cũ Tần đại minh tinh. Năm mới vào nghề, cả hai như con thiêu thân lao vào nhau bất chấp tất cả. Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa hề hối hận điều gì, kể cả việc bị Dương Niên lừa dối.

"Em có việc? Nói đi."

"Chúng ta... Có thể nào... làm lại không?"

Dương Niên tự cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Rốt cuộc năm đó chia tay nữ nhân họ Tần này là đúng hay sai? Nàng rõ ràng yêu, vì sao lại lựa chọn công danh đi theo Hoằng Vệ?

"Niên."

Tần Sở Hàm gọi một tiếng thân quen đến nỗi khiến Dương Niên bật khóc dữ dội. Không biết đã bao lâu rồi nàng không nghe thấy ai gọi nàng bằng cái tên này mà ôn nhu như thế.

"Em biết không? Tôi từng rất yêu em."

Dương Niên ngước mặt đẫm lệ lên nhìn Tần Sở Hàm chăm chú. Chỉ thấy trên gương mặt kia là nụ cười như thế quen thuộc, nhưng vô cùng thanh thản.

"Ngày em rời tôi đi, thế giới của tôi như âm thầm sụp đổ. Tôi sống mà không biết ngày mai. Cho đến khi tôi gặp Nhiễm. Nhiễm cho tôi rất nhiều. Em ấy có thể bất chấp tất cả yêu tôi. Em biết không Niên? Tình đầu của tôi là em, nhưng người sẽ cùng tôi đi đến cuối cùng, tôi nguyện chọn Nhiễm. Tôi yêu Nhiễm. Cho nên Niên, em cũng cần tiến lên phía trước."

Một hồi lưu loát xong, Tần Sở Hàm vội tiến lên đem mọi nhu tình còn lại trao cho Dương Niên một cái ôm. Cái ôm này, Dương Niên thấy rõ được sự buông bỏ của Tần đại minh tinh với mối tình ba năm.

"Sở Hàm... Cảm ơn, vì đã yêu tôi."

Tần Sở Hàm lại không đáp, mỉm cười lần nữa trấn an. Dương Niên bất giác cũng không hiểu được lí do gì, cục đá nặng trong lòng liền được như thế dễ dàng gỡ xuống. Ai mang hoài niệm u khuất người đó sẽ hứng chịu đau khổ, hiện tại Tần Sở Hàm chính là đang giúp Dương Niên can đảm đối mặt hiện tại và chôn giấu quá khứ.

Dương Niên sau hồi lâu bình tĩnh cũng tự bước đi li khai căn phòng, trả lại cho Tần Sở Hàm bầu không khí yên tĩnh.

------

Thật lạ là cả ngày hôm nay Tần Sở Hàm cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Hạ lão công. Nếu là bình thường, hẳn là Hạ Tử Nhiễm đã phải rống nàng bên kia điện thoại vì sao không nghe máy. Không phải là có chuyện gì chứ?...

Tần đại minh tinh có lịch quay đến hơn 7g tối thì kết thúc. Trợ lí Hàn Như lại vội vội vàng vàng đem váy dạ hội cho Tần Sở Hàm mặc vào.

"Cái này là sao trợ lí Hàn?"

"Tối nay chúng ta có vũ hội, tôi đã nói với chị trước rồi mà..."

Hàn Như nói dối cũng không chớp mắt, liền tự nhiên đem son phấn trát lên mặt Tần đại minh tinh. Cơ bản nữ nhân này không cần trang điểm vẫn xinh đẹp như thường. Cho nên Hàn Như không tốn chút thời gian nào thì đã đem Tần Sở Hàm ném vào xe limousine đến "địa điểm được yêu cầu". Tần Sở Hàm lại mở màn hình điện thoại lần nữa, vẫn một màu tối đen không có tin nhắn hay gọi nhỡ. Trong lòng lại thêm trận lo lắng cùng cực.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự ngoại ô nhìn qua rất cổ kính. Hàn Như bước xuống dìu Tần Sở Hàm tiến nhập xuyên qua sân vườn đầy cây cảnh và hoa bách hợp. Không khí có phần quỷ dị khiến Tần đại minh tinh nảy lên mấy phần nghi hoặc. Vũ hội tổ chức ở nơi âm u như vầy sao? Còn thái độ thần thần bí bí của Hàn Như nữa, không biết là có chuyện gì?

Đang lúc mọi thứ còn mơ màng, đột nhiên tất cả đèn đều được bật sáng để lộ ra là đoàn người đã chờ sẵn. Vương Y Dạ diện váy màu đỏ đứng cạnh Liễu Hạ Vũ âu phục tối màu, Trầm Giai còn cười âm hiểm ôm eo tiểu Kỳ lúc này cũng nguy hiểm không kém, còn có Cố Vân Hỉ nắm tay Dương Tiểu Doãn thâm tình, thậm chí mẹ nàng - Tề Ngữ Yên cũng đang cười hì hì trong vòng tay Mạc Tư Tư.

"Có...Có chuyện gì mà mọi người tụ họp tại đây?"

Phải rồi, thiếu Hạ Tử Nhiễm, có khi nào...

"E hèm..."

Thanh âm vừa vang lên thì đèn trên sân khấu ngoài trời đã mở hết công suất, người bước ra không ai khác chính là Hạ Tử Nhiễm với thân váy đen ôm sát quen thuộc. Tần Sở Hàm có phần kinh ngạc, cư nhiên hôm nay làm ra vẻ thần bí này để làm chi không biết. Hồ lô của lão công ngày càng khó đoán ra là chứa cái gì...

"Sở Hàm, chị nghe cho kĩ nha!"

Âm nhạc bắt đầu nổi lên tứ phía, Hạ Tử Nhiễm cười đến xán lạng hướng lão bà đại nhân còn đang nhíu mày không hiểu gì.

Bài hát: Chúng ta kết hôn đi!

Trước đây em chưa từng biết "mãi mãi" là gì

Đến khi rời vào sự dịu dàng của chị

Trong biển người chỉ có chị dạy em cách cảm động

Em quỳ xuống, xin chị hãy gả cho em!

Trước đây em thật sự không biết

"mãi mãi" là gì

Đến khi rơi vào đôi mắt của chị

Chỉ có chị mới có thể nhìn thấy sự yếu đuối nơi em

Lần này em phải khai hoa kết quả

Chị đừng sợ, cho dù chị thành bà lão, trở nên xấu xí, có thêm bệnh, em vẫn yêu chị.

Công việc nếu không vừa ý, nên nhớ em sẽ nuôi chị

Dù tóc trắng xóa em cũng sẽ cùng chị đi xem phim

Nắm tay, nắm mãi mãi không rời!!

Chị nhớ đừng sợ, dù có thành bà lão, có khó tính, có xấu xí thêm chút, em vẫn sẽ yêu chị

Vì chị, em học cách nấu cơm canh, từ từ nuôi béo chị

Dù tóc có trắng xóa em cũng sẽ cùng chị đi công viên tản bộ

Nắm tay nha! Nắm mãi mãi luôn!

Em nguyện ý!

Bài nhạc kết thúc thì Tần Sở Hàm nhận ra Hạ Tử Nhiễm từ lúc nào đã đứng trước mặt nàng với đóa hoa bách hợp thật lớn và vẻ mặt tươi cười khó thấy hằng ngày.

"Sở Hàm..."

Hạ Tử Nhiễm đợi đến khi Tần lão bà cầm hoa mới khó khăn quỳ xuống hướng nàng kiên định nói.

"Sở Hàm ơi. Từ khi biết chị em đã bị chị hấp dẫn đến mất ăn mất ngủ mấy tháng. Em còn nhớ thời khắc chị đồng ý làm bạn gái em, em mừng đến muốn điên lên. Hằng ngày, em thích chị cười ôn nhu săn sóc cho em, em muốn được ôm chị vào lòng để bảo vệ. Cho nên, Sở Hàm, em yêu chị nhiều lắm, gả cho em nha!"

Câu nói kết thúc, Hạ Tử Nhiễm cũng giơ lên chiếc hộp nhỏ màu đỏ đang chứa chiếc nhẫn vô cùng tinh xảo. Nói cũng nói rồi, hát cũng hát rồi, sến súa cũng quá rồi, cho nên bất giác mặt Hạ tổng đỏ lên vài tầng trông vô cùng đáng yêu ma mị. Tần Sở Hàm lúc này hốc mắt cay đến không kìm được nước mắt, liền gật đầu không chút do dự. Hóa ra cả ngày nay không thấy bóng dáng, chính là muốn tổ chức cái này cho nàng. Lại còn hát, đứa ngốc này có cần dễ thương như vậy không? Không lấy em, chị có thể yêu ai lấy ai đây! Ngốc quá...Ngốc quá đi...

Hạ Tử Nhiễm nhận được sự đồng ý liền lấy nhẫn đeo vào ngón áp út lão bà, sau đó không để ý đến xung quanh có ai nữa, trực tiếp áp lên môi Tần Sở Hàm nụ hôn của sự vui sướng, ra sức ma sát cánh môi để thu lấy tư vị đã quen thuộc này nhưng dù có nhấm nháp bao nhiêu lần cũng không ngấy.

"Đứa ngốc, bày ra cái này làm chi hả?"

"Cầu hôn chị! Như thế đủ lãng mạn chưa?"

"Ân...Ngốc ạ. Chị không gả cho em thì gả cho ai đây."

"Hắc hắc, em yêu chị lắm."

"Chị cũng yêu em, sẽ mãi yêu em."

Dưới ánh đèn sân khấu và bản nhạc du dương, cả hai cùng tựa vào nhau trao những lời yêu thương từ đáy lòng. Yêu đương đến một thời điểm chín mùi, ắt là lên hái quả. Trải qua biết bao khó khăn mới đến được với nhau khiến con người trở nên quý trọng nhau hơn. Cho nên dù có chuyện gì chúng ta cũng phải nắm thật chặt tay người mình yêu đi hết cuộc đời này ^_^

P/s: Bài hát Chúng ta kết hôn đi(Kim Sa & Lưu Giai) là bài có thật trên mp3 zing nha :))))

An thấy nó rất dễ thương, cho nên mới dùng. Ai muốn có thể search nghe nha >…<

Còn hôm nay PN trễ là tại... hồi chiều An ngủ quên T_T viết được một nửa do ngủ quên mà bị tắt máy, xong nó mất hết huhu T_T


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện