Đông Phương Thiên Nguyệt cùng Tiểu Hoả rời đi theo hướng tây, đi về dãy núi bên cạnh của Sơn Mạch Yến Vạn, đột nhiên nàng cảm nhận, có một thứ gì đang theo dõi mình, vốn giác quan nàng rất nhạy, chỉ cần một ai liếc nhìn nàng, dù chỉ liếc ngang một vài giây nàng cũng có cảm giác, nhưng lần này, dường như ánh mắt này đã theo nàng rất lâu, nhưng cảm giác quá mong lung, có như không có, đến tận bây giờ mới có cảm giác rõ rệt.
Đông Phương Thiên Nguyệt cùng Tiểu Hoả nâng cao cảnh giác, nơi bàn tay sớm đã bị thiên lực trắng bao lấy, sẵn sàng chiến đấu mọi lúc.
Bỗng trong bụi rậm gần đó vang lên từng đợt âm thanh va chạm nhau:"xột xoạt xột xoạt"
Thần kinh nàng kéo căng, cẩn thận hướng mắt nhìn, cả cơ thể Tiểu Hoả cũng bừng lên một ngọn lửa đỏ, tuy không lớn nhưng nhiệt độ thì khiến người ta phải suy nghĩ lại.
Rồi từ trong bụi rậm lao ra một bóng trắng, Đông Phương Thiên Nguyệt chỉ thấy một vệt trắng lao qua, nhanh đến nổi để lại cả tàn ảnh.
Qua tàn ảnh, nàng thấy được vật thể kia có dạng hình cầu, cả cơ thể chỉ tầm một quả bóng rổ, 4 cái chân nho nhỏ và cái đuôi tròn, đầu và thân gần như không phân biệt (cổ quá ngắn và ú quá nên đầu và thân khó phân biệt được thôi, hihi)
Nói tóm lại một câu, nhìn nó rất đáng yêu!
Nhưng nàng vẫn không buông lỏng cảnh giác, cái tốc độ này, nàng chưa từng thấy qua bao giờ, những chiếc ôtô phân khối lớn thời hiện đại cũng không bằng một phần của nó.
Nhưng giây sau nàng liền đứng hình, bởi vì sao ư? bởi vì lao thẳng vào lòng nàng, móng vuốt bám trước ngực nàng, điệu bộ rất là hưởng thụ.
Nếu bây giờ ai mà nhìn gương mặt nàng, chắt hẳn nhịn không được cười cho mà xem, đúng thật là bất khả tư nghị.
Tiểu Hỏa thấy vậy thì lửa giận dâng trào, nhìn chầm chầm vào vật thể lạ kia, định hướng đầu vật kia gõ xuống thì nàng đã gỡ cái con trắng trắng kia ra, khiến Tiểu Hoả hả hê không ít.
"Ngươi đi đi"nàng đặt nó xuống mặt đất, hướng lỗi đi cũ của nó nói.
"Ya ya ya ya ya"vật nhỏ quyết không chịu đi, nhảy một cái lại nhảy vào lòng nàng, nàng lại gỡ nó ra, cứ thế tiếp diễn vài lần, nàng biết vật nhỏ này quyết không chịu đi, nên cũng mặt kệ.
"Ngươi có tên chưa? af quên, ngươi lằm sao nói được, từ nay gọi ngươi là Nhục Cầu đi"
"Ha ha ha"Tiểu Hoả bật cười lớn, Nhục Cầu? cục thịt tròn? ha ha!
Nhục cầu kêu lên bất mãn:"ya ya ya ya",lại hướng Tiểu Hoả trừng thật lớn mắt, nhe ra hàm răng nhọn, nhưng bộ dạng nó chẳng làm ai hoảng sợ, ngược lại còn rất buồn cười.
Đông Phương Thiên Nguyệt cùng Tiểu Hoả, nay có thêm Nhục Cầu, tiếp tục đi về phía Tây sơn mạch Yến Vạn, vừa đi gặp được thảo dược nào thì thu thập lại, cũng gặp một vài ma thú, nhưng nàng đều có thể giải quyết.
Chiều tà.......!
Cả ba đã đến dãy