Không biết bọn họ đã chém giết qua bao lâu, tròng mắt từ trắng dã màu sắc cũng đã ánh lên huyết tinh nhan sắc, ẩn hiện lên vài tia máu li ti.
Đông Phương Thiên Nguyệt không biết thiên lực đã cạn khô bao nhiêu lần, ăn vào không biết là bao nhiêu đan dược chữa thương, tăng khí đan, hồi phục máu từ từ....!
Trên người nàng cũng xuất hiện chi chít vết thương lớn nhỏ, trên vai một dấu thú trảo vẫn còn hằn rõ mồn một, máu tươi từ bên trong chảy dài theo nàng cánh tay, đan dược vừa giúp vết thương kết vảy, nàng lại lần nữa vung tay chém giết, vết thương cũng vì thế mà nứt ra, lại ăn đan dược, lại kết vảy, lại vung tay chém giết, vết thương vô pháp tiến triển tốt lên, không tiến triển theo chiều hướng xấu đã là thực may mắn!
Này vết thú trảo chính là do lúc nàng xem công hiệu của độc, bị một đầu cự hổ đánh lén, do là Phong Lam Thiên bị ba đầu linh thú cửu giai liên thú tấn công, còn có mấy chỉ khác ma thú quấy nhiễu, liền không kịp trở tay, trên vai nàng liền bị trảo một trảo.
Bạch y của nàng của nàng cũng sớm đã hoá thành huyết y, trên người thiên tiên khí chất cũng đã sớm biến mất, thay vào đó là một loại khí chất tựa tu la địa ngục thu gom mạng người, điên cuồng chém giết.
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng đã ngưng lại việc thử độc từ lâu, hiện tại ma thú chính là toàn linh thú thất giai bát giai, ba đầu cửu giai linh thú cũng đã nhập chiến trường, kia đầu thánh thú cũng đã bắt đầu có động tĩnh gia nhập, nàng vô pháp lại có thời gian thử thử độc.
Phong Lam Thiên ở nàng bên cạnh cùng nàng sóng vai chém giết ma thú, hắn vốn dĩ thông thường cũng đã là hồng y yêu dã, hiện tại nhiễm lên màu máu cũng không thấy quá rõ ràng.
Chỉ là huyết sắc con ngươi kể từ lúc Đông Phương Thiên Nguyệt trên người xuất hiện vết thương, đồng tử ngày một càng sâu, hiện tại đã sâu đến rồi đáng sợ trình độ, nếu như hắn có tử đống thuật, chỉ sợ đám ma thú này tất cả cộng lên cũng không đủ ánh mắt hắn đâm chết!
Bạch Hoàng ở xa xa phía bên kia vẫn luôn phân ra một nữa tâm thần chú ý đến bên này, từ lúc Đông Phương Thiên Nguyệt bị thương trong lòng đã nóng như ngàn loại hoả thiêu đốt, đồng thời cũng lại phẫn nộ Phong Lam Thiên bảo hộ nàng không chu toàn, có một loại xúc động muốn lao về phía nàng, bảo hộ nàng.
Nhưng là lí trí y nhớ rõ lời nàng nói, cũng biết đối với nàng Điệp Lan là một người quan trọng, trong thời gian ở chung này y đã rất rõ ràng.
Nếu để Điệp Lan có mệnh hệ gì, nàng khẳng định so lúc trước đối hắn