Trái ngược với những tửu lâu nguy nga tráng lệ khác, Vãn Đình Lâu lại là một tửu lâu thiên hướng tao nhã thanh tịnh, kiểu cách cũng rất đặc biệt.
Nơi này kì thực là một trúc lâm, trúc mọc không theo pháp tắc nào, tự do nghiêng mình trong không gian, có những thân trúc mọc đan xen vào nhau, có những thân trúc ngã nghiêng xiêu vẹo, có thân thân lại thẳng tấp chọc vào tận mây.
Lá trúc theo gió thổi mà rụng rơi bay bay theo chiều gió, có lẽ do tắm mình thật lâu trong ánh nắng mặt trời mà những chiếc lá này lại chuyển thành vàng màu sắc, bay lơ lửng rồi cũng chậm rãi đáp xuống mặt đất chứa hơi sương của buổi sớm.
Những chiếc lá vẫn còn trên cây có lẽ do tắm dưới ánh nắng mặt trời chưa đủ mà lá vẫn còn xanh xanh, có những lá có lẽ chỉ cần tắm táp bằng ánh nắng thêm vài ngày sẽ đủ để chuyển sang vàng sắc, sau đó sẽ được gió mang theo bay đi, và cuối cùng đáp ở mặt đất như những chiếc lá kia.
Nơi này không có cỏ dại, chỉ có trúc và trúc.
Đám người men theo lối đi nhỏ đi đến một khu đất nằm giữa trúc lâm, nơi này không có trúc mọc lên, mà thay vào đó là từng gian từng gian phòng được dựng lên từ trúc.
Trúc dùng để dựng từng gian phòng có màu không giống nhau, có gian thì màu vàng nâu, có gian thì vàng nhạt, có gian lại là thanh sắc, từ màu sắc có thể biết được gian nào là gian đã dựng lâu, gian nào vừa dựng không lâu.
"Chúng ta đi gian kia, được hay không, Thiên Nguyệt?"Điệp Lan chỉ vào một gian phòng mà thân trúc đã chuyển thành màu vàng nâu, có thể thấy đây là một trong những gian phòng xây dựng đầu tiên khi nhìn vào màu sắc của nó.
"Hảo" Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn sang gian phòng Điệp Lan vừa chỉ, gật gật đầu đồng ý, nàng cũng thích kia gian phòng, có lẽ bởi vì nó khoác lên mình một bộ y phục mang màu tháng năm, sự cũ kĩ của nó khiến người ta nhìn vào có một loại cảm giác tưởng nhiệm không rõ vì sao!
Vừa tiến vào gian phòng liền thấy ngay một bộ bàn ghế bằng trúc được chế tác tỉ mỉ, từng đường cong, từng hình khắc đều thể hiện sự tinh tế tao nhã, trên bàn đặt một bình trà bằng sứ, bên trên là hoa văn màu lam đơn giản, lại tôn lên cho gian phòng sự nhã nhặn.
Mọi người cũng nhanh chóng ngồi xuống, tiểu nhị cũng vừa vặn đi vào, cuối đầu đối bọn họ hỏi:
"Khách quan muốn gọi gì?"
"Hàm Nhất, ngươi gọi đi" Đông Phương Thiên Nguyệt thấy không ai lên tiếng