Sáng sớm ngày hôm sau.
Tia nắng le lói qua khe cửa sổ bằng gỗ, chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của Đông Phương Thiên Nguyệt lúc này, báo cho nàng biết rằng trời đã sáng.
Nàng từ từ hé ra mắt phượng, lộ ra một đôi con ngươi tự mặt hồ tĩnh lặng, màu lam ánh lên ánh sáng vàng nhạt của nắng khiến trong mắt nàng mây mù như tan đi một ít.
Gió mang mùi hương của gỗ đi khắp ngóc ngách gian phòng, mùi đàn hương lâu năm như khiến tâm tình nàng càng thêm bình tĩnh.
Giờ này vẫn là đầu giờ Mẹo, thời gian diễn ra khảo hạch vẫn còn khá lâu, nhưng Đông Phương Thiên Nguyệt vẫn là bắt đầu xuất phát đi Hồng Phong học viện, đến nơi sẽ bắt đầu khảo hạch– Thất Tháp.
Dĩ nhiên là sẽ có cả đám người Phong Lam Thiên đi cùng.
Theo Đông Phương Thiên Nguyệt thì, bọn họ kì thật cũng không cần đến mức như vậy, nàng đi đâu cũng giống như cận vệ theo sát phía sau bảo vệ, thật sự là có chút.....làm quá!
Nhưng là bọn họ kiên quyết phải đi theo, lỡ đâu có nào đám người mắt mù bắt nạt nàng thì phải làm sao?
"Ta cũng không phải là bình hoa di động, suốt ngày chỉ biết làm cảnh!"Nàng đã đối bọn hắn nói như vậy.
Cuối cùng, bọn họ vẫn là đi theo, chỉ khác là bọn họ đều ẩn thân đi rồi, chỉ có Điệp Y, Điệp Lan là cùng nàng quang minh đi ở trên đường.
Đối này ý, ba nam nhân đều là ngoài mặt thuận theo nhưng trong lòng thì không, ái nhân đi ở đằng kia, nào có đạo lí chính mình lại phải trốn đi?
Đáng lẽ chính là phải thấu đi lên cùng nàng sánh vai sóng bước a!
Đối những cái kia bộ dáng có ý kiến của ba nam nhân, Đông Phương Thiên Nguyệt chọn làm ngơ, lạnh lùng tiếp tục hướng Thất Tháp đi.
Lúc đến được trước cửa tháp đã là hơn nữa canh giờ sau, hiện tại cách giờ diễn ra khảo hạch cũng chỉ còn lại hơn hai khắc thời gian, rất nhanh liền phải bắt đầu rồi.
Thất Tháp nhìn xa cũng không có đến cỡ nào đại, nhưng là đến gần mới biết, nó có bao nhiêu to lớn.
Nhìn diện tích Thất Tháp tầng thứ dưới đáy nhất, có thể chứa đến nửa vạn người, cho dù là đỉnh tháp đã thu hẹp lại hơn rất nhiều, nhìn qua vẫn là có thể chứa đến hơn ba trăm người!
Đông Phương Thiên