Nguyệt quá nhất.......(1)
Đông Phương Thiên Nguyệt cảm giác, thiên lực trung cơ thể lại bắt đầu bảo hoà, hẳn là sắp thăng cấp.
Trong một tháng này, nàng cũng là đã sớm đột phá đến Luyện Thể Cửu Trùng, nhưng sau đó lại là bình cảnh cản trở không thể thăng cấp, trước đến giờ lúc tu luyện, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là chưa từng gặp qua bình cảnh.
.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Chẳng biết vì sao, bất ngờ lại là gặp, cần có một cơ hội mới là đột phá được, cuối cùng phải là đến Yến Vạn sơn mạch chém giết điên cuồng một phen, cuối cùng trong cơ thể mới là có cảm giác muốn đột phá.
Từ lúc Nàng cảm giác được muốn đột phá liền quay trở lại Đông Phương Gia, một lần nữa tiến ở tu luyện trạng thái.
Cơ thể Đông Phương Thiên Nguyệt như một cái hố sâu không đáy, điên cuồng hút lấy thiên địa linh khí vào cơ thể.
Bức tường Tiên Thiên cảnh vững chắc dần dần bị nứt ra, sau lại là vỡ vụng, một luồng bạch sắc quang mang bao lấy tứ chi bách hài nàng, thăng thành Tiên Thiên cảnh giới.
Đông Phương Thiên Nguyệt mở ra mắt phượng, cùng là nhả ra một ngụm trọc khí(2), nhàn nhạt nhìn một vòng xung quanh.
Vừa thăng cấp vốn dĩ là khoang khoái xúc cảm, chẳng hiểu vì sao lại từ đan điền một cổ xúc cảm ngứa rát lan dần ra, đi qua từng tất da thịt, từng đường kinh mạch, từng huyệt đạo lớn nhỏ, cảm giác này không khác mấy khi cải tạo thân thể.
Vì đã trải qua đau đớn ngứa rát cải tạo thân thể một lần, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng là không cảm thấy mình không chịu nổi như trước nữa, cũng dần quen với cường độ này.
Trải qua thời gian, cơn đau rát thế nhưng ngày càng tăng lên không đó dấu hiệu ngừng lại, Đông Phương Thiên Nguyệt có chút không chịu nổi, hai bàn tay điên cuồng chà xát với nhau, như muốn giảm bớt cảm giác này vậy.
Nhục Cầu vốn liêu ở bên yên tỉnh hồi lâu, lúc thấy hành động của nàng liền kêu lên phản đối: "Ya ya ya ya ya"
Cả thân thể bạch thịt tròn nhảy ở xung quanh mấy vòng, Tiểu Hoả cũng là không yên hống:
"Tỉ tỉ, tỉ tỉ, đừng chà xát như thế, cảm giác này sẽ càng tăng đó"
Một phần lý trí Đông Phương Thiên Nguyệt theo câu nói của Tiểu Hoả mà phục hồi, hai bàn tay được lý trí cưỡng ép tách rời.
Sau tách ra, hai bàn tay nàng xiết thật chặt cố nhịn ngứa rát xúc cảm, từng móng tay đâm vào da thịt đến chảy máu, huyết lưu theo từng kẽ tay rơi xuống đệm, tựa những đoá hoa bỉ ngạn kiều diễm kiêu sa.
Ở khoé môi không biết từ bao giờ đã bị Đông Phương Thiên Nguyệt cắn đến rủ máu, nhiễm ở bạch y, khiến nàng vốn trông tựa tiên thiên,