Áo xám nam tử nhìn qua Đông Phương Thiên Nguyệt, sau nói:
"Ngươi là muốn bán vật phẩm hay đấu giá vật phẩm?"
"Bán"Nàng lạnh nhạt nhả ra một chữ.
"Đưa ta kiểm tra giá trị"Tên đấy vẫn là giữ thái độ như cũ, đôi mắt đặt ở Đông Phương Thiên Nguyệt trên người liêu.
"Được"Nói xong, Đông Phương Thiên Nguyệt từ trung túi càn khôn, lấy ra một ít vũ khí nàng đạt được ở trong túi càn khôn ở Vượn Ô Kim hang ổ, sau lại lấy thêm một vò nhỏ Bách Niên Hầu Tửu ra.
Nàng nhưng là muốn từ đấu giá hội này đạt được thứ tốt, kim tệ phải là không thể thiếu, đành lấy thứ có giá trị cao ra bán.
Khi Đông Phương Thiên Nguyệt lấy ra vò Bách Niên Hầu Tửu, lão giả ban đầu ăn mặc lôi thôi kia liền bật người dậy phóng nhanh qua bên này, tóc độ cực nhanh chụp lấy vò rượu, mở ra hít một ngụm mùi hương, kinh ngạc nói:
"Thế nhưng là cực phẩm trân quý đồ vật Bách Niên Hầu Tửu, quả là hảo đồ vật"
Sau đó lại quay sang hống Đông Phương Thiên Nguyệt: "Ngươi đúng là ngốc tử, thứ này nhưng đem đấu giá nhất định thu được nhiều kim tệ hơn bán rất nhiều, bất quá......nếu ngươi bán cho ta, ta nhưng có thể cho ngươi một cái giá hảo"
"Ngài sẽ ra giá bao nhiêu?"Đông Phương Thiên Nguyệt nhàn nhạt cười nhìn tao lão đầu(1) kia.
"Mười vạn kim tệ"Lão ta vừa nghe câu hỏi của nàng đáp rất nanh.
"Nhưng mọi người đều biết rõ không có mấy loại Hầu Tửu là cực phẩm cả, Bách Niên Hầu Tửu này vừa sánh lại vừa vàng óng, còn mơ hồ toả ra kim sắc quang mang, linh lực hơi thở nhưng là nồng đậm như thế, hơn nữa, hang ổ viên hầu(2) nhưng là cực khó phát hiện, nên càng là quý hiếm"Đông Phương Thiên Nguyệt điềm tĩnh nói, sau khi nói xong lại nhìn lão giả tựa tiếu phi tiếu:
"Mười vạn kim tệ, quá rẻ"
"Hai mươi vạn kim tệ, rất cao rồi đấy"Lão giả nhíu mày nhìn nàng, trong lòng cũng là âm thầm kinh ngạc, người này thực lực không cao, nhưng đứng trước lão lại không kiêu không nóng, tâm tính nhưng đúng là ưu tú hàng đầu.
Trong lòng lão đương là có xúc cảm thưởng thức, người trước mắt này từ căn cơ thiên phú đến tâm tính đều là đứng đầu, tương lai là bất khả hạn lượng(3)!
Đông Phương Thiên Nguyệt lại nói thêm, nhưng lại rõ ràng cho thấy ý nàng bộc lộ ra vẫn còn do dự: "Ta nhưng là tiếc khi lấy ra a"
Nam tử áo xám lúc nghe thấy Đông Phương Thiên Nguyệt nói câu này, trong lòng liền có một cổ tức giận, phải biết rằng lão giả này thân phận không phải là tầm thường, nếu lão muốn cướp, có khi còn không cần tự ra tay, mà sẽ là có vô vàn người vì lão mà đi cướp.
Hơn nữa có không biết bao nhiêu người chính là muốn bắt quan