Phong đao cuồn cuộn, lướt qua da thịt có chút rát, mái tóc đen óng của nàng lất phất theo gió tung bay, tán loạn.
Hai bên là không ngừng cọ xát, chiêu so chiêu liên hồi, Đông Phương Thiên Nguyệt có chút hơi qua sức, dù sao mấy người liên tiếp phát động tấn công đến nàng, thực lực lại không phải là thấp hơn nàng rất nhiều, thậm chí có tận bốn người ngang cấp nàng, tự nhiên phản ứng có phần không kịp.
Thêm nữa thiên lực một mình nàng, cho dù có hùng hậu, cũng là khó so với nhiều người, nàng tự khắc biết điều này.
Bất quá, những điều đấy lại càng khiến chiến ý trong mắt Đông Phương Thiên Nguyệt tăng thêm phần điên cuồng, trong con ngươi lam sắc cũng loé lên tia máu mờ ảo, tựa hư tựa có.
Nàng nhưng thực ra muốn xem, đâu cực hạn, mà dù cho có chạm đến cực hạn bức tường, nàng cũng sẽ cường ngạnh mà phá vỡ nó, phải phá vỡ giới hạn, mới khiến bản thân mình đủ cường!
Phải cường đại! đó là ý nghĩ duy nhất theo trong lòng nàng ở mọi khoảnh khắc, một câu có vẻ đơn giản lại luôn khiến nàng điên.
Phải, chính là điên!
Phượng Kiếm trong tay lại vung lên, nhanh chóng cắt ngang qua yết hầu một tên hắc y, Tiên Thiên cấp bật hắc y, hiện tại đã không còn một tên.
Cuối cùng chỉ còn lại bốn tên Toàn Thiên, trên người bọn họ cũng đã có không ít vết thương, chỉ là cũng không phải trọng thương gì, nặng nhất cũng chỉ là bị đâm trúng ở tay trái mà thôi.
Trong lòng bọn họ lúc này, đã không chiến đấu vì cái lợi mà Hồng Gia mang lại cho bọn họ nữa, mà bấy giờ, bọn họ chiến đấu để giành lấy lại sỉ diện đã đánh mất, khi cả một đám người bọn họ lại chật vật chết hơn một nữa dưới tay Đông Phương Thiên Nguyệt!
Lại càng là vì, trả thù cho những người huynh đệ của bọn họ, những người đã ngã xuống dưới kiếm nàng, bọn họ không trả được thù cho huynh đệ mình, giữ mối hận trong lòng, mỗi người trong họ làm sao yên giấc!
Mặt đất lúc bấy giờ, rãi rác mấy cổ thi thể hắc y nhân, máu cũng nhuốm đỏ mặt đất, bốc lên một mùi tanh nồng của máu, cây cối trong vòng trăm bước cũng bị trận đấu làm đổ ngã, cỏ cũng là bị cuồng phong kéo lên cả thảo căn(1).
Đông Phương Thiên Nguyệt cảm nhận rõ ràng, thiên lực cả cơ thể đã tiêu hao hơn bảy phần, cơ thể cũng là dâng lên cổ xúc cảm mệt mỏi.
Nhưng ý nghĩ chiến đấu, cái ý nghĩ không được gục ngã khiến nàng ngoan cố lại cường ngạnh mà đứng thẳng.
Không ngưng tự nhủ với bản thân mình, không được gục ngã! cố gắng hơn nữa! phải kiên cường! phải vượt qua giới hạn bản thân! phải mạnh mẽ phải cường! phải trở thành Chí Tôn!
Trở thành Chí Tôn!
Ánh mắt Đông Phương Thiên Nguyệt thời khắc này, là tràn ngập điên cuồng chiến ý, mệt mỏi trên cơ thể cũng bị nàng biến nhỏ gạc sang một bên, bàn tay xiết chặt lấy Phượng Kiếm.
Phượng Kiếm dường như cảm nhận được tâm tình nàng, thân kiếm nhè nhẹ rung lên, tựa một lời ủng hộ nàng, khiến tâm tình nàng xao động, trên khoé môi nhịn không được mà lộ ra nụ cười tươi.
Mấy tên hắc y kia nhìn đến nụ cười nàng, trong lòng tuy có chút không hiểu, song lại là tăng lên cảnh giác, chiêu thức trên tay cũng là nhanh chóng tấn công về phía nàng.
Một dòng thiên lực bạch sắc tinh khiết phủ lên hồng sắc yêu dã Phượng Kiếm, tiếp tục nghênh chiến đòn tấn công của bọn người hắc y.
Giằng co chốc lát, Đông Phương Thiên Nguyệt nhân cơ hội tên cầm đầu kia mất tập trung mà hướng vị trí tim gã đâm tới.
Cùng lúc đó trường đao một tên hắc y khắc cũng là hướng nàng chém đến.
Phượng Kiếm yên vị giữa tim hắc y nhân cầm đầu, trường đao tên hắc y kia, lại là chém vào nàng cánh tay, nàng đã nhanh chóng né tránh,