Không biết đã qua bao lâu, Đông Phương Thiên Nguyệt vẫn là đi dọc theo vách núi Tây Lĩnh, không có ngừng lại thêm lần nào nữa.
Y phục nàng lại một lần nữa ướt đẫm vấy đầy bùn, chịu đựng sự bức bối vì đế hài bám đầy bùn.
Nơi này đã bắt đầu xuất hiện những đường lớn, trên con đường ấy, cỏ không mọc, mặt đất lại là bám đầy những thứ dịch nhầy nhụa, lầy lội bất kham.
Đây ắt hẳn là đường cự mãng bò!
Đông Phương Thiên Nguyệt men theo con đường rắn bò tạo thành kia, trên đường đi không khí ngày càng âm u, cây cối và dây leo cũng ngày càng dày đặc, khung cảnh tương tự như thẻ nhiệm vụ đã ghi.
Đi thêm được một đoạn nữa, nàng có chút nghi ngờ nhìn khung cảnh phía trước, trước mắt nàng hiện tại là khoảng đất trống, không cỏ, không cây.
Phía trên là những tán cây cổ thụ ở xung quanh nghiên thân che chắn không để ánh nắng chiếu vào, có một số dây leo chuyền từ tán cây nàng sang tán cây khác, tựa như tạo thành một mái nhà thanh sắc.
Mặt đất là ẩm ướt nhày nhụa dịch rắn, bùn đất cũng là vì chất dịch này mà ẩm hơn nơi khác rất nhiều, điều đặt biệt là, nó bằng phẳng đến bất ngờ!
Đáng lẽ ra nơi này là hang ổ của một cự mãng, phải là có rất nhiều dấu vết rắn bò trên mặt đất a!
Tuy trong lòng Đông Phương Thiên Nguyệt là một mạt kinh nghi bất định, nhưng là lòng cảnh giác của nàng lại là ngày một tăng cao.
Tiểu Hoả sớm đã muốn kìm nén không nổi âm u khí tức này, nó vốn là thụy thú, ghét nhất chính là những thứ không sạch sẽ và những nơi u ám như này.
Gặp phải cảnh này, trong lòng nó đã sớm muốn một ngụm phượng hoàng kim hoả thiêu đốt hết nơi này rồi, không dễ dàng gì có thể nhịn đến bây giờ.
Đông Phương Thiên Nguyệt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Ma Nhãn Kim Xà, nhưng là đứng đấy một hồi lâu cũng chẳng thấy bóng nó đâu.
Không biết qua bao lâu, từ không gian truyền đến màn nhĩ từng hồi thanh âm xào xạc nho nhỏ, gần như không có.
Đông Phương Thiên Nguyệt lại lần nữa tăng lên cảnh giác, trên tay là nhanh chóng xuất ra Phượng Kiếm, nhanh chóng một tầng thiên lực bao lên thân kiếm.
Tiểu Hoả cũng bắt đầu tăng lên cảnh giác, trên người nó bắt đầu xuất hiện một tầng lửa, đỏ rực.
Chẳng mấy chốc, bên tai Đông Phương Thiên Nguyệt thanh âm bắt đầu lớn hơn, nàng xoay người nhìn về phía sau lưng, trong tầm mắt liền xuất hiện một thứ to lớn.
Rất nhanh liền nhìn đến rõ ràng thứ to lớn kia, đó là đầu một cự mãng to lớn, trên đấy là những tầng vẩy vàng óng, trên lớp vảy dính một tầng chất nhầy mỏng.
Đặc biệt là, giữa trán nó là một con mắt lớn, có thể nói là lớn hơn rất nhiều so với hai con mắt còn lại.
Con ngươi nó đỏ ao hằn lên vệt