"Phập"
Kiếm Phượng theo thần thức vung ra, nhanh chóng đâm vào thân Hôi Thi Thụ.
Từ thân Hôi Thi Thụ tràn ra một dòng chất lỏng nhầy nhụa có màu đỏ nâu, dính ở phía trên thân Phượng Kiếm không ít.
Đông Phương Thiên Nguyệt thấy thế liền nhíu mày, Kiếm Phượng theo nàng thần thức điều khiển quay lại tay nàng, trên thân loé lên ngọn lửa, đốt sạch thứ chất nhầy nâu đỏ bám bên trên kia.
Nàng hơi nghiên người, nhìn Hôi Thi Thụ nghi ngờ, nó như thế nào sẽ di chuyển?
Di chuyển lại còn tấn công nàng, thế giới này đúng là thứ gì cũng có thể tiềm tàng nguy hiểm a!
"Tỉ tỉ, nó hình như là biến dị một dạng thực vật" Lúc này, Tiểu Hoả cũng là lên tiếng, trong giọng nói có nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là phần chắc chắn.
"Biến dị? không nghĩ đến sẽ là gặp phải biến dị Hôi Thi Thụ nga"
Bấy giờ, từ nhị Hôi Thi Thụ, một khe rãnh tách ra, từ bên trong lộ ra một thân hình nho nhỏ, tựa như một tiểu oa nhi (1), màu da là huyết sắc một màu.
Giọng nói nó the thé, nam tử không ra nam tử, nữ nhi cũng là không ra nữ nhi, có phần khó nghe.
"Biết đến ta, nhưng là không đơn giản nhân"
Đôi con ngươi nó sâu thẳm màu huyết, nhìn chăm chăm vào nàng đầy quỷ dị, không rõ đang nghĩ gì.
Đông Phương Thiên Nguyệt cũng đáp lại ánh mắt nó, vẫn là bộ dáng băng lãnh không quan tâm.
Hai đôi mắt giao nhau như loé lên tia lửa, rõ ràng vừa gặp lần đầu, thế nhưng trong lòng lại có địch ý không rõ từ đâu mà có.
Cuộc chiến cũng là nhanh chóng bắt đầu.
Chỉ là không bao lâu, Đông Phương Thiên Nguyệt liền phát hiện, thiên lực nàng như là bị nó hấp thu vào, kích thước của nó cũng theo đó mà to lớn thêm, vốn dĩ đã cao xấp xỉ gấp hai lần nàng, bây giờ lại càng cao lớn hơn.
Cả Kim Hoả Phượng Hoàng cả Tiểu Hoả cũng là muốn như vô dụng với nó, bình thường phàm là mọi thứ kể cả đó là nước, Kim Hoả Phượng Hoàng cũng là có thể thiêu đốt thành tro, nếu là nước khi chạm đến Kim Hoả cũng là nhanh chóng bốc hơi không còn một giọt.
Thế mà lại không thể đốt được Hôi Thi Thụ biến dị này, cùng lắm cũng chỉ khiến nó bỏng ở bên ngoài mà thôi!
Hôi Thi Thụ nhân kia liếc mắt nhìn Tiểu Hoả đầy khinh thường, môi khẽ mấp máy: "Đúng là đồ phế vật"
Sau lại là lạnh mắt nhìn Tiểu Hoả: "Chỉ là một linh thú nhị giai, cũng giám ở trước mặt ta càn rỡn, đũng là không thiết sống nữa rồi!"
Trong Đông