Trên một đỉnh băng sơn, tưởng chừng bên trong sẽ là một màu trắng tinh khôi, tuyết ngập khắp nơi, nhưng không, có một khu vực liền như tách biệt với xung quanh.
Bên trong khu vực đó, mọi thứ tựa như là mùa xuân, cây cối xanh tươi, hoa cỏ đâm chồi đua nhau khoe ra sắc màu nó mang, rực rỡ xinh đẹp, khí hậu tươi mát, tựa như bốn mùa đều là xuân.
Trong thư phòng giữa khu vực này, một nam nhân khoác trên mình hắc sắc trường bào, nghiên người tựa vào chiếc ghế quý phi, bàn tay vân vê dung nhan tuyệt sắc trên bức hoạ, nét mặt nhu hoà.
"Đợi lâu như thế, cuối cùng người đã trở lại"
"Chủ nhân, không lâu nữa thôi, ta sẽ có thể gặp lại nhau rồi"
"Lần này, người không được vứt bỏ ta mà đi đâu đó"
Bên trong căn phòng này là hàng trăm bức hoạ, nhưng chỉ hoạ duy nhất một người, là một băng sơn thiếu nữ, vân đạm phong kinh!
Từ bên khung cửa, một tiểu hồ ly trắng tựa tuyết nhảy vào, cung kính nói với nam tử hắc y:
"Thưa ngài, chúng thần đã tìm được vị trí người mà ngài muốn tìm, theo thông tin thần nhận được, kế tiếp sẽ đến........"
Tiểu hồ ly bẩm báo qua một lượt, hắc y nam tử liền đứng dậy khỏi ghế quý phi, nhanh chóng bước khỏi nơi này, chỉ lưu lại không khí một câu nói: Đến lúc chúng ta nên gặp nhau rồi!
Quay lại với Đông Phương Thiên Nguyệt.
Sáng ngày hôm sau.
Vốn dĩ đường về sẽ chỉ có Đông Phương Thiên Nguyệt cùng Tiểu Hoả, nay lại tăng thêm hai tỉ muội Điệp Y cùng Điệp Lan.
Bất quá, dù là tăng thêm hai người, đoạn đường vẫn là như trước im lặng, tỉ muội Điệp Gia bình thường cũng là không phải dạng nói nhiều, Đông Phương Thiên Nguyệt càng không cần phải nói, thế là Tiểu Hoả cũng lại lười, yên vị trong tay áo nàng đánh một giấc.
Đi hơn nữa ngày, bọn họ liền đến được bên ngoài Thanh Phong trấn, đi thêm nữa canh giờ, liền là đến được Đông Phương Gia.
Vì là có mang thêm người về, nên Đông Phương Thiên Nguyệt có mang theo cả Điệp Y cùng Điệp Lan đi gặp Đông Phương Trì và Bạch Vân.
Giờ này đang là giữa trưa, tự nhiên là tất cả Đông Phương Gia người đều đang ở nhà ăn, Đông Phương Thiên Nguyệt cũng trực tiếp mang theo tỉ muội họ Điệp đến đấy.
Không ngoài dự đoán của nàng, vừa thấy nàng bước vào, mọi người liền là đình trệ động tác trên