Sau đó nàng cùng Tiểu hỏa rời khỏi đầm lầy, đi xung quanh một lúc rồi quyết định ngồi lại nghỉ ngơi ăn uống một hồi, sau đến con suối gần đó tắm rửa một phen.
Sau khi tắm xong, Đông Phương Thiên Nguyệt khoác lên mình một bộ bạch y, y phục trắng khiến nàng như lạc khỏi hồng trần, cùng khí chất lạnh nhạt hờ hửng càng khiến nàng càng như không phải người phàm, mà là một vị thần chí cao vô thượng, khí chất cao ngạo từ trong xương cốt mà ra, không phải giả vờ lạnh nhạt hờ hửng, mà đó vốn là những điều có sẵn.
Gương mặt mĩ đến mức như không có thật, làn da trắng noãn, mày liễu thanh tú, mắt phượng xinh đẹp như một tạo phẩm khiến vân ảm đạm phong lại kinh, đôi con ngươi lam sắc sâu thăm thẳm như bờ vực vạn trượng, cái mũi cao tinh tế cùng đôi môi đỏ mộng.
Mái tóc dài ngang lưng đen óng, thả tự do trong gió, nhìn từ xa như một thác nước đổ.
Nàng cùng Tiểu Hoả đi sâu hơn vào sơn mạch Yến Vạn, đi được một đoạn thì nhìn thấy một nam tử cùng một nữ tử, nữ tử trông có vẻ bị thương rất nặng, ngồi tựa người vào gốc cây, đôi mắt nhắm chặt, hình như ngất rồi, mày nhíu chặt vì đau đớn, nam tử cũng bị thương không nhẹ, cả người lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi, đang cố gắng truyền thủy hệ thiên lực vào người nữ tử để chữa thương.
Nàng đứng nhìn một lát định đi lướt qua nhưng lại chẳng biết vì sao, nhìn họ thật hạnh phúc, nàng không muốn một người mất đi liền ngừng bước...!
Hai huynh muội sẽ không thể ngờ được, trong giờ phút này, Đông Phương Thiên Nguyệt đã hiểu lầm hai người là phu thê, lại cảm động vì cảnh"phu thê tình thâm", đương nhiên đó là điều sau này rồi!
Nàng chậm rãi bước đến gần, trước đây vì tránh các trường hợp chiến đấu bị thương nên nàng ưu tiên chuẩn bị đan dược trị thương, nhưng chỉ dùng một vài viên, bây giờ nàng còn hơn mười viên, mà đan dược nhất phẩm này cũng không trân quý mấy, ở bất kì cửa hiệu đan dược nào cũng có bán cả, hơn nữa trước khi đến đây nàng cũng đã đặt làm một bộ ngân châm, cũng đã lấy rồi, cho dù không có đan dược, nàng muốn cứu nữ tử này cũng rất đơn giản.......!
Nam tử thấy nàng đi tới, tay rút ra trường kiếm bên hông, phòng thủ nhìn nàng chăm chăm, hỏi:"ngươi là?"
"Ngươi muốn cứu nàng ta không?"nàng hơi cong khoé môi, nhìn lướt qua hai người, nghe không ra cảm xúc nói tới.
"Đó là đương nhiên"nam tử hơi nhíu