Editor: Ngân Tử
Bây giờ đối với Draco, lớp học không còn quan trọng nữa, cả đầu cậu chỉ xoay mòng mòng mấy câu hỏi nên làm gì bây giờ, tương lai kia đã sắp tới rất gần rồi, đến giữa trưa, cậu nhận được một tờ thông báo, là thông báo tư vấn nghề nghiệp, ôi, cậu suýt quên mất, các học sinh năm lớp năm đều phải tham gia vấn đề này với giáo sư chủ nhiệm nhà của bọn họ.
Draco cầm bản thông báo trên tay, chống đầu ngẩn người ra, những nghề nghiệp viết trên đây đối với cậu mà nói đều không có khả năng, cả dãy bàn dài của Slythẻin đều lặng im và nghiêm túc, bà nhà khác thì nom thật náo nhiệt. Draco nghĩ, thật ra mà nói, bản danh sách này đói với cậu mà nói bay giờ chỉ hiện lên hai chữ: Sống hoặc Chết. Đó mới là tương lai. Bláie thở dài: “Mấy thứ này đáng nhẽ ra phải trước Lễ Phúc Sinh đã làm rồi, thế mà mụ Umbridge lại chuyển đến tận bây giờ.” Gần đến kì thi rồi, mấy thứ này thât là làm lãng phí thời gian quá đi mất.
Draco tính gật đầu phụ họa qua loa, đột nhiên cậu hơi nhướn mày, thì thào tự hỏi: “Lễ Phục Sinh?”, Blaise kì quái nhìn cậu một cái rồi gật đầu. Thôi xong, Draco vỗ trán, bây giờ đã là qua Lễ Phục Sinh rồi, mà cậu đã hoàn toàn quên mất một chuyện quan trọng....là sinh nhật mẹ cậu! Năm nào cũng là sau Lễ Phục Sinh là thời điểm tổ chức mừng sinh nhật của mẹ. Draco tranh thủ trước giờ giới nghiêm chạy về phòng ngủ xem lại lịch và thời khóa biểu, may mà còn kịp, sinh nhật của mẹ là vào thứ sáu, hôm nay là thứ tư, có lẽ cậu còn có một chút thời gian để chuẩn bị quà.
Ôi không! Cậu đã không còn thời gian nữa rồi. Draco nhìn cái thời khóa biểu dày kín lịch học, mà cậu còn không có chút thời gian để đi ra ngoài mua quà, nhưng cậu lại không muốn đặt hàng qua thư. “Mẹ...” Draco khẽ tựa vào giường, nhớ đến nụ cười dịu dàng của mẹ. Draco hàng năm đều mua một vài món đồ trang sức nhỏ mà phụ nữ hay thích hoặc là ghim cài áo nho nhỏ, tấm lòng đương nhiên là phải có rồi, nhưng vẫn còn qua loa quá, bởi vì cậu không đích thân tặng được. Cậu nhớ đến htời gian mình trốn chui trốn nhủi ở thế giới Muggle có đi ngang qua một tiệm bán hoa hồng, cậu lại nhớ đến người mẹ đã mất, mẹ cậu thích nhất là hoa tươi nhưng cậu lại chưa bao giờ tặng bà, bởi vì thời điểm sinh nhật mẹ là lúc cậu đang ở trường, mà cậu chỉ có thể dugf cú để tặng hoa, mũi Draco có chút chua chua, lại cúi đầu xem lại thời khóa biểu một lần nữa, buổi chiều thư snăm có tiết Lịch Sử Phép Thuật, chắc là giáo sư Binns sẽ không để ý nếu thiếu mất một học sinh đâu nhỉ, mà có lẽ là trong bất kì mọi trường hợp nào thì quý ngài giáo sư ma kia cũng chẳng bao giờ điểm danh.
Vào thời điểm đó, cả kí túc xá đều không có người, cậu chỉ cần một chút thời gian đê rđi ra bên ngoài. Mẹ rất thích hoa hồng, nên mua màu nào bây giờ nhỉ? Draco lại rơi vào bối rối, màu đỏ thì rất bình thường, trong nhà có cả vườn, màu vàng, màu trắng cũng bình thường, màu xanh.... ở thế giới phép thuật còn chưa có, thế giới Muggle, cậu đã từng nhìn thấy rồi, thực sự rất đẹp, vậy là phải đi đến thế giới Muggle sao ta? Draco biết cách mua gì đó ở thế giới Muggle rồi.
Draco chặc lưỡi, tới tủ quần áo của mình bắt đầu đào bới, cuối cùng moi ra được một tấm áo choàng màu đen, đem nó phủ kín người mình không một kẽ hở, dù sao đi nữa, chỉ cần mẹ vui vẻ là được rồi. Chiều thứ năm, Draco lấy tấm áo choàng nhét vào túi, bỏ sách vở lại phòng. Cậu cố ý ngồi ở cuối lớp, rồi lẳng lặng chờ, mười phút sau, cậu cúi người thật thấp, chuồn ra từ cửa sau, động tác chớp nhoáng.
Draco rón rén chạy đến hầm, mấy bức tranh trên hành lang ồn ào nói chuyện vô tình dấu đi tiếng bước chân của cậu, đi được nửa đường, cậu quay đầu lại nhìn về phía sau, soa lại cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn mình nhỉ? Cảm giác đó chỉ tồn tại trong vài giây, Draco lại tiếp tục đi, là mấy bức tranh cứ nhìn theo cậu, là cậu sợ bóng sợ gió, tự nhủ chắc là mấy năm ác mộng kia khiến mình mắc chứng hoang tưởng bị hại cũng nên. Draco đọc mật khẩu, đi vào hầm, quả nhiên là cha nuôi cậu đi lên lớp rồi. Không khỏi thở dài, lần đầu tiên mình lại lén lút đến hầm như thế này.
Lấy ra bột Floo đã giấu sẵn, Draco bước vào lò sưởi, hô to: “Hẻm Xéo!” Đầu tiên phải tới Gringotts đổi tiền, rồi mới đi đến thế giới Muggle được.
Ngọn lửa xanh bùng lên, căn hầm lại trở về với vẻ yên tĩnh ban đầu.
“Lò sưởi này có thể thông ra ngoài được sao?” Một âm thanh vang lên, đồng thời một bàn tay đột nhiên thò ra giữa không trung, xoạt một cái, để lộ ra hai con người, là Harry Potter và Hermione Granger.
Malfoy đột nhiên bất thường, thân làm kẻ địch dĩ nhiên là bọn họ là người cảm nhận đầu tiên, mấy người đã từng suy đoán tranh luận qua, nhưng rốt cuộc vẫn không có đáp án.
Lần này, Hermione phát hiện ra Malfoy lén chuồn ra ngoài, cô hơi do dự một lát rồi lén đi theo sau, cô muốn biết cậu trai này dạo gần đây án binh bất động là đang có âm mưu gì đây, mà Harry thấy Hermione đi ra, cậu bạn không yên lòng. Nếu không có áo choàng tàng hình, hai người chắc chắn sẽ bị Malfoy phát hiện.
Trong tình hình hiện nay, Harry chắc chắn sẽ không đem áo choàng tàng hình đi học, nhưng cậu lại phòng ngừa thứ được gọi là “Hàng cấm” này sẽ bị mụ Umbridge tịch thu đi, mụ đàn bà ghê tởm này đã năm lần bảy lượt nhân lúc bọn họ ddang có giờ học trên lớp đi kiểm tra lục soát phòng ngủ của mấy người bọn họ, hoàn toàn không có ý tứ riêng tư của bọn họ.
“Harry, chúng ta không thể đi đến Hẻm Xéo được.” Hermione vẫn còn
lý trí, theo dõi đến đây đã là điểm cuối rồi. “Thế nhưng, đây là cơ hội duy nhất có thể tra được âm mưu của Malfoy đấy.” Harry không cam lòng.
“Đừng nhây, tụi mình phải rời khỏi đây.” Hermione kéo áo choàng tàng hình che hai người trở lại.
Bóng dáng hai người lại biến mất, Harry cứng đầu cố chấp không chịu đi: “Có lẽ là tụi mình nên đợi nó về?” Hermione do dư, ở không xong mà đi thì lại không muốn. “Phanh!!!” cửa hầm bị đẩy ra một cách thô bạo, Severus Snape mang theo gương mặt dữ tợn, áo choàng phất lên như một cơn lốc đen xoáy thẳng đến lò sưởi trong tường.
Harry và Hermione cứng đờ cả người, nín thở, Merlin, nếu bị Snape phát hiện ra là tiêu luôn rồi. Bây giờ là có muốn đi cũng không đi được. Lò sưởi của hầm này có thể thông ra được bên ngoài, Snape đã yểm bùa lên nó, chỉ cần có người bước vào nơi này hoặc ra khỏi đây bằng nó, hắn sẽ biết được, hắn nheo mắt nhìn lò sưởi, lầm bầm lầu bầu trong miệng: “Đi ra bên ngoài sao? Snape đứng thẳng người, híp mắt trừng cái lò sưởi trong tường, người biết rõ lò sưởi này có thể thông ra ngoài không nhiều, ngay cả mụ Umbridge cũng không biết.
Snape phất tay, một chiếc ghế dựa bay tới, vững vàng ngồi xuống, hắn đã cho đám nhãi kia tự học rồi, ngược lại hắn muốn nhìn xem xem kẻ nào to gan đến như vậy. Hai mươi phút sau, lò sưởi trong tường lại bùng lên ngọn lửa xanh, Draco dùng áo choàng bọc hoa hồng lại, cậu lảo đảo bước ra ngoài, mặc dù đã sử dụng vài lần, nhưng mà đi bằng lò sưởi đúng là quá thể tệ luôn.
Snape trợn ngược mắt, đây là người mà hắn không hề nghĩ tới.
Draco vừa đứng vững thì phát hiện có người, theo bản năng sờ đũa phép, nhưng chợt nhận ra, nếu nơi này có người, thì còn có thể là ai nữa đây, cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là cha nuôi cậu: “Giáo sư...”
Draco rất bối rối, đáng lẽ lúc sử dụng lò sưởi này thì cậu phải lường trước được việc này chứ. “Đang giấu cái gì đấy?” Snape đã hơi tức giận rồi.
Draco lại càng rối rắm hơn, cậu không nhúc nhích, nhưng ông ấy lại cứ cố chấp nhìn chằm chằm cậu.
“Hử?” Snape lại nhấn mạnh thêm: “ta không hi vọng con đã làm chuyện gì không thỏa đáng.”
Cũng may là cậu đã đem hoa hồng bó lại rồi, ít nhất cậu sẽ không phát hiện đã đến thế giới Muggle, nếu được, cậu còn có thể nhân cơ hội này mượn luôn cú mèo của cha nuôi, rồi gửi đi luôn ở hầm, tránh khỏi phải đến lều cú mèo. Đầu của Draco liên tục vận động xoay chuyển không ngừng, cuối cùng đêm một vật đặt lên bàn.
Snape nhìn cậu con nuôi đang ủ rũ, vươn tay kéo cái áo choàng đen xuống lộ ra nhưng đóa hồng xanh biếc.
Snape sửng sốt, Hermione và Harry cũng choáng váng, Draco ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố che dấu sắc hồng ngượng ngùng trên mặt. “Ồ xem xem kìa, con đã bước vào giai đoạn biết yêu rồi đấy ư?” Đây chính là phong cách của Snape, một phong cách đặc trưng đóng dấu cộp mác của riêng Snape.
Draco ngớ người, máy móc lắc đầu, không nói một tiếng nào.
Snape tự hỏi một lát, quay đầu nhìn về quyển lịch trên bàn: “Nếu muốn mua gì thì nên đi vào cuối tuần.”
Draco gật đầu, rồi lại cúi đầu nhìn xuống sàn.
“Lần sau không được viện lý do này nữa.” Snape nói xong liền phất tay một cái, một chú cú mèo màu đen xinh đẹp bay tới, đậu trên bàn: “Buổi tối, chúng ta sẽ nói chuyện, là vấn đề tư vấn nghề nghiệp của con.”
Snape hừ một tiếng, rời khỏi hầm, vẫn chưa hết giờ học, hắn phải quay lại kiểm tra đám nhóc đang tự học kia đã. Draco nhẹ thở phào, cậu ảo ão vỗ trán, tiện đà uể oải ngồi vào ghế, lấy một tấm da dê ra viết thư, vừa viết vừa lẩm bẩm: “Mẹ yêu của con, người nhất định phải thích hoa này đấy, lần này con trai mẹ bị dọa mém chết luôn rồi.”
Nghiêng mắt nhìn đóa hồng, ánh mắt của Draco dừng lại một vài giây, nhớ tới mẹ, cậu khẽ nở nụ cười, nâng cằm, cậulại nhớ đến cha, Chúa tể Hắc Ám đã sống lại, cha hẳn sẽ biết làm như thế nào, lần này, cậu không thể để cha phải vào Azkaban một lần nữa.
Đem tấm da dê đã viết xong đưa cho cú mèo, sau đó đem hoa hồng đã gói lại buộc lên chân nó: “Thái ấp Malfoy.”
Cú mèo vụt cánh bay đi. Mãi cho đến khi bóng ảnh con chim ddã biến mất: “Sinh nhật vui vẻ, mẹ của con.”
Đứng lên một lần nữa, ấm áp trong đáy mắt của Draco đã không còn, cậu quay đầu nhìn về dãy ống nghiệm, vạc độc dược chất chồng, trong mắt dường như nhìn thấy Snape đang bận rộn ở đấy.
Buổi tối, nhất định phải nói chuyện với ông ấy mới được, là chuyện tương lai.
Sau khi Draco rời khỏi được năm phút, cả can hầm lặng yên không tiếng động.
“Tớ không nghĩ đây là một âm mưu đâu.” Hermione khô khốc lên tiếng phá tan sự trầm mặc của Harry, cậu bạn kéo Hermione đi ra ngoài.
Hermione cúi đầu, lý trí mạnh mẽ của cô đã nói cho cô biết đích thực là mình đã nghi oan cho người, điều này làm cô cảm thấy khá xấu hổ và ngượng ngùng, cho dù đối tượng có là Malfoy thì cô nàng cũng cảm thấy như vậy, rong kí ức của cô, chỉ là một Malfoy thích châm biếm, ưa cười nhạo, thích giễu cợt người khác, cô chưa bao giờ nhìn thấy một Malfoy với vẻ mặt dịu dàng và một nụ cười thật tâm ấm áp.
~Hết chương 4~