Tôi từ nhỏ đến lớn đều không yêu thích cồn. Khi còn nhỏ bởi vì cơ thể suy nhược, đã từng có một đoạn thời gian rất dài, tôi mỗi ngày đều sẽ uống hai viên thuốc Đông y để làm thuốc dẫn, do đó rèn luyện được tửu lượng rất tốt. Tôi vẫn rất chán ghét cảm giác xông lên não kia, tôi lúc nào cũng phải giữ cho đầu óc luôn được tỉnh táo, chú ý đến lời nói và việc làm của mình.
Hôm nay tôi lại đi đến một bữa tiệc chủ yếu là uống rượu, sau một lúc cùng các đồng nghiệp vui chơi, tôi không ngạc nhiên khi mình say vì tôi bị hạ rượu rất nhiều, may là thần trí của tôi vẫn còn tỉnh táo, tôi dự định lên sân thượng để hóng gió.
Đây là một tòa nhà cao tầng nổi tiếng ở trung tâm thành phố S, tầng một đến tầng bốn là các trung tâm mua sắm lớn, lại hướng lên trên nữa là các toà nhà văn phòng. Trên tầng cao nhất là khu ẩm thực, ngoài quán ăn ra còn có KTV, hộp đêm cùng quán bar.
Thành phố S là một đô thị cực kỳ phồn hoa, phần lớn người trung lưu thực sự rất dễ dàng bị trầm cảm. Tôi nhận ra rõ rằng tôi cần phải duy trì mối quan hệ xã giao với một số người ngoài, n có như vậy tôi mới không tự đánh mất bản thân mình. Nhưng mà cũng không dễ dàng làm được, cho nên tôi thường xuyên cảm thấy cô độc.
Lúc cô độc tôi sẽ hút thuốc. Tôi biết đây là một thói quen xấu, đây cũng là thói quen xấu duy nhất của tôi. Tôi lấy chiếc áo khoác len dài màu đen trong tay mặc lên trên người của mình và chiếc áo sơ mi trắng trên người tôi trông hơi chật, khiến cho cánh tay của tôi duỗi ra có chút khó khăn. Tôi lắc bả vai, cảm nhận sức nặng của chiếc áo khoác len và đáy lòng dâng lên một cảm giác an toàn. Tôi đi đến cửa thang lầu, một đường hướng về phía trước mà đi, nơi này vốn chính là đỉnh tầng, phía trên nó chính là sân thượng. Nơi đó thường không được mở và cánh cửa bị khoá, nhưng hôm nay vận khí của tôi không tệ. Sau khi đi qua góc cầu thang, tôi cảm thấy không khí lạnh bên ngoài và cánh cửa mở ra. Tôi lấy bao thuốc và bậc lửa ra, lấy điếu thuốc ra khỏi bao và đeo găng tay da vào, sau đó ngậm vào trong miệng và thở ra thật sâu.
Tôi đi ra khỏi cửa sân thượng và cơn gió lạnh cuối thu vào tháng 11 thổi vào mặt tôi, thổi tan hơi men của tôi. Ta cảm nhận được một trận choáng váng, dựa vào tường của tòa nhà trên sân thượng, lặng lẽ hút thuốc. Có lẽ vì ảnh hưởng của rượu và ban đêm, tôi lại bắt đầu cảm thấy đa sầu đa cảm. Có nhiều hồi ức không thể giải thích trong đầu trào ra, khiến cho tôi có chút buồn cười. Trên thực tế tôi đã làm như vậy. Tôi nghĩ rằng khóe môi của tôi vào lúc này đã được uốn cong lên.
Tôi là một người phụ nữ rất khác biệt. Tất nhiên, bạn có thể dễ dàng phân loại tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, một nữ cường hay thậm chí là một người phụ nữ điên rồ. Nhưng trên thực tế, tôi cũng không biết mình rốt cuộc thuộc về loại phụ nữ nào.
Tôi có một cái tên đơn giản nhưng lại dễ nghe —— Cố Phàm, ba mẹ hy vọng tôi có thể sống một đời bình bình phàm phàm, nhưng có thể tôi không được sinh ra với một số phận bình phàm. Khi tôi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ rất yếu. Tôi bị ốm hai lần trong ba ngày, điều đó khiến bố mẹ tôi rất lo lắng. Bọn họ tìm rất nhiều biện pháp để làm cho thân thể tôi khoẻ mạnh, giống như tôi đã nói trước đó, cho tôi mỗi ngày uống thuốc Đông y. Trên thực tế cũng không phải toàn vô tác dụng, ít ra tửu lượng hiện tại của tôi cũng không tồi.
Nhưng điều thực sự khiến tôi thoát khỏi bệnh tật ốm yếu là khi tôi bắt đầu học võ. Thực tế ba mẹ tôi thật sự không thích tôi đi tập võ. Theo quan niệm truyền thống của họ, con gái tập võ là một việc thực sự không ra thể thống gì. Nhưng sức khỏe quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Sau khi thử tất cả các phương pháp cũng vô ích, họ bất lực và gửi tôi đi tập võ.
Tập võ rất có hiệu quả, có lẽ tôi trời sinh nên tập võ. Môn võ thuật tôi học rất pha tạp, nói một cách độc đáo là học từ những người giỏi nhất trong tất cả các gia đình, và nói một cách vụng về là không có chuyên môn. Từ võ thuật truyền thống Trung Hoa, đến Tae Kwon Do, Karate, rồi tôi bắt đầu tiếp xúc với Muay Thái và đánh võ tự do, đến bây giờ chuyên môn của tôi là luyện tuyệt quyền đạo, ít nhiều gì tôi cũng được coi như là cao thủ võ lâm. Đương nhiên, tôi chỉ là một người nghiệp dư, tôi không phải là vận động viên võ thuật chuyên nghiệp.
Tôi biết ba mẹ cho tôi luyện võ thuật như một công cụ tập thể dục rèn luyện sức khoẻ mà thôi hoặc chỉ là sở thích của tôi, và đó không thể là công việc của tôi. Họ hy vọng rằng tôi có thể học tập chăm chỉ, vào một trường đại học tốt và có một chuyên ngành tốt, và có một công việc tốt trong tương lai. Giống như tất cả các bậc ba mẹ đang mong chờ về con cái của mình.
Mãi cho đến *sơ trung, điểm số của tôi vẫn bình bình phàm phàm như tên của tôi. Lý do thực sự làm cho điểm số của tôi tăng cao là vì một cô gái. Cô gái này lớn hơn tôi một tuổi. Năm tôi học *sơ nhị, chị ấy học *sơ tam.
*Sơ trung: tương đương THCS ở VN *Sơ nhị, sơ tam: là năm hai và năm ba.
Chị ấy lớn lên rất xinh đẹp, tôi không biết người khác cũng cảm thấy chị ấy xinh đẹp hay không, ít nhất đối với tôi là như vậy, lúc học sơ tam trên cơ bản chị ấy đã kết thúc phát triển về thân thể, thân cao một mét sáu năm (1m65), dáng người tuy rằng còn có một ít ngây ngô, nhưng phi thường rất đẹp. Chị ấy có mái tóc đen dài tuyệt đẹp. Đôi mắt chị ấy không to lắm, nhưng rất là hoàn mỹ. Chị ấy nở nụ cười cong cong và ngọt ngào đến nao lòng.
Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy chị ấy, tôi biết tôi thích chị ấy. Khi tôi khoảng tám tuổi, tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi khác với những bé gái khác. Tôi không thích chơi với các bé gái, chỉ thích cùng các bé trai cùng nhau giương oai. Sau khi tập luyện võ thuật, tôi không hề cố kỵ cùng các bé trai, cởi trần nửa người cùng nhau chơi đùa ( đương nhiên đó là khi tôi còn nhỏ), nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi ở cùng các bé gái và chỉ muốn chạy trốn. Khi tôi khoảng mười một tuổi, tôi mới biết tôi có thể thích con gái.
Tôi gặp chị ấy khi tôi mười bốn tuổi. Chị ấy vừa mới chuyển từ một trường khác vào lớp học sơ tam, chủ yếu là do phiên chuyển công việc của ba chị ấy và gia đình ba người chuyển đến đây sống cùng nhau.
Nhà của họ sống trong tòa nhà đối diện nhà tôi, tôi mỗi ngày đi học đều cùng đường với chị ấy. Chị ấy đi ở phía trước, tôi đi ở phía sau chị ấy, một trước một sau, tôi cảm giác chính mình như là người bảo vệ hộ tống chị ấy về nhà. Nhìn thấy chị ấy thỉnh thoảng quay lại, tim tôi sẽ đập mạnh liên hồi.
Nửa năm sau, tôi mới biết được tên