Sau khi nói chuyện điện thoại xong, tôi từ ban công đi vào trong nhà, tắm rửa, thay quần áo, đánh răng và sau đó dọn dẹp sạch sẽ, cuối cùng tôi cũng cảm thấy phấn chấn hơn một chút. Sau đó tôi đi xuống lầu, mua một ít bánh bao thịt và hai sữa đậu nành mang về đặt lên bàn ăn, tôi đứng ở trước cửa phòng ngủ và gõ vang cách cửa như thể tôi đang đối mặt với đại địch.
"Lâm Y, chị dậy chưa? Ra ngoài rửa mặt và ăn sáng."
Thời gian lúc tôi gọi chị ấy là 8:15 sáng, cũng không phải là sớm. Tôi nghĩ, có lẽ mẹ chị ấy đang trên đường đến. Phòng ngủ sau một lúc lâu không có đáp lại, tôi gõ cửa hai lần nữa, biết chị ấy sẽ không trả lời tôi, tay liền vặn then cửa, đẩy cửa và bước vào.
Ngay khi bước vào, tôi nhìn thấy chị ấy ngồi ở mép giường, trên giường có vết nhăn, chứng tỏ rằng đêm qua chị ấy đã cố gắng ngủ. Chị ấy đang mặc bộ đồ ngủ tôi chuẩn bị cho cô ấy, ngồi trên mép giường đưa lưng về phía tôi, mái tóc dài rũ xuống và tôi không thể thấy biểu cảm của chị ấy. Tôi bước vào và chầm rãi bước đến trước mặt chị ấy. Chị ấy cúi đầu xuống, đôi mắt ẩn dưới mái tóc đen, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt biểu cảm đờ đẩn của chị ấy.
Tôi ngồi xổm xuống ngước lên nhìn chị ấy. Mắt chị ấy lập loè nhìn tôi, sau đó lại nhanh chóng rời đi, nhìn xuống mặt đất. Tôi bình tĩnh nói:
"Đứng lên, sẽ ổn thôi. Em sẽ lấy quần áo cho chị. Trước tiên chị mặc quần áo của em đi."
Dứt lời, tôi mở tủ quần áo và tìm một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần dài, một chiếc áo khoác dày, xếp ngay ngắn đặt ở đầu giường, thuận tay lấy điện thoại di động của chị ấy ra, đặt nó lên đống quần áo. Sau đó, tôi đi ra ngoài và nói:
"Thay quần áo đi, em ở bên ngoài chờ chị."
Khoảng mười lăm phút sau, chị ấy đã thay quần áo bước ra tới, trầm mặt như một xác chết biết đi. Tôi dẫn chị ấy vào phòng tắm để rửa mặt. Bàn chải đánh răng, cốc, khăn mặt, tất cả đều mới chưa sử dụng qua lần nào. Cốc chứa đầy nước ấm, kem đánh răng đã được vắt ra vô cùng hoàn hảo, chỉ cần đợi chị ấy sử dụng. Chị ấy đứng trước bồn rửa mặt, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào một hồi lâu, sau đó chị ấy mới bắt đầu chậm chạp đánh răng, động tác rửa mặt chậm rãi. Tôi dựa vào bức tường phòng tắm trong im lặng, chờ chị ấy.
Lúc này, động tác của chị ấy dường như nhanh hơn một chút, mười phút sau, tôi đưa chị ấy ra ngồi vào cạnh bàn ăn. Tôi đoán chị ấy có thể không ăn được thịt, vì vậy tôi đặt hai cái bánh bao vào bát chị ấy, rồi đem sữa đậu nành nóng làm nguội xuống một chút.
Chị ngồi ở bên bàn ăn, cái miệng nhỏ đang ăn, bộ dáng ăn như thể đang gặm phải cục bùn đất, khiến người không thể nhìn ra được chị ấy đối với đồ ăn rốt cuộc có vị giác không. Tôi duy trì giữ khoảng cách với chị ấy, lặng lẽ mà ăn xong bữa sáng và theo dõi nhất cử nhất động của chị ấy.
Bữa sáng mới vừa kết thúc, chuông cửa liền rất đúng lúc vang lên. Tôi đi đến mở cửa và thấy một phụ nữ lớn tuổi đang đứng ở trước cửa. Lưng dì ấy hơi khom, nếp nhăn đầy trên mặt, mái tóc bạc trắng lốm đốm, như thể bảy mươi tuổi, nhưng mơ hồ có thể thấy được đường nét ái mỹ của người phụ nữ trung niên năm đó. Tôi biết rằng dì ấy năm nay bất quá chỉ mới 58 tuổi, nhưng thoạt nhìn già hơn hai mươi tuổi. Dì ấy đứng ở cửa lúng túng xoa xoa đôi tay. Khi nhìn thấy tôi, dì ấy chất phác đến nỗi cũng quên nói câu xin chào. Vẫn là tôi mở miệng trước,để giảm bớt sự ngượng ngùng:
"Dì ơi, dì đã đến, mau bước vào đi"
"A...., à à à..."
"Dì ơi, đến đây sớm như vậy, trên đường chắc không có kẹt xe phải không?"
"Không có, không có, xe buýt rất thuận tiện. "
"Dì chậm một chút, chỗ này. " Tôi dẫn dì ấy đến nhà ăn, mắt dì ấy dán chặt vào trên người Lâm Y.
Sau vài giây, dì ấy dời tầm mắt đi, quay qua nói với tôi:
"Cố Phàm, lần này cảm ơn con rất nhiều, dì... dì thực sự không biết phải nói gì mới phải..." Lời nói của dì ấy mơ hồ muốn khóc lên nức nở, nhưng dì ấy gẳt gao kiềm chế lại. Tôi vội vàng xua tay tỏ vẻ không cần phải như vậy. Dì ấy vặn vẹo cổ họng vài lần để kìm nén cảm xúc. Sau đó, dì ấy run rẩy xoay người, nhẹ giọng nói với con gái của mình:
"Lâm Y, về nhà với mẹ."
Tôi nhìn qua Lâm Y, nhìn thấy cơ thể chị ấy khẽ run rẩy một chút, cuối cùng cũng có phản ứng. Chị ấy đứng dậy và đi đến trước mặt mẹ Lâm. Mẹ Lâm đôi tay run run, hoảng loạn nắm lấy tay chị ấy một cách lo lắng, sau đó nhẹ nhàng ôm chị ấy vào lòng ngực. Giống như đang dỗ dành chị ấy nằm trong chiếc nôi năm đó, ôm chị ấy và nhẹ nhàng trấn an. Lâm Y khẽ đưa tay lên, nắm chặt góc quần áo của mẹ, như một đứa trẻ bất lực.
Tôi xem đến chua xót, nâng nàn tay che miệng lại, quay người qua và hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc của mình.
"Dì, con sẽ đưa hai người về nhà." Khoảng năm phút sau, tôi đề nghị nói.
"Dì tthế nào lại không biết xấu hổ như vậy, dì đã làm phiền con rất nhiều rồi."
"Không sao đâu, dù sao hôm nay con được nghỉ, con rất rảnh, chúng ta vẫn nên lái xe đi. Thể trạng sức khỏe của Lâm Y hiện tại không tốt, không thể đi xe buýt, trên đó có rất nhiều người."
Tôi biết, một khi dính dáng đến con gái dì ấy, mẹ Lâm rất khó từ chối. Quả nhiên đôi môi dì ấy mấp mái vài cái, cuối cùng vẫn là không thể nói lời từ chối, chỉ là tư thái hèn mọn nói cảm ơn. Tôi cảm thấy rất buồn, một nữ giáo viên xinh đẹp trên bục giảng từng dạy cho các học sinh có tinh thần cao độ, phong thái rất thanh lịch. Nhưng giờ đây lại khom lưng uốn gối như vậy, hành động chấc phác, mất đi toàn bộ phong thái thanh lịch. Vận mệnh, sao lại tàn khốc như vậy.
Tôi lái xe đưa họ về nhà. Hai mẹ con dựa sát vào nhau ngồi ở ghế sau xe tôi không nói một lời. Ánh sáng ban mai chiếu rọi lên người Lâm Y, chị ấy híp mắt, cuộn tròn phòng bị như một con mèo hoang bị trọng thương để bảo vệ thân mình. Trong nhiều năm, gia đình họ chưa từng chuyển nhà, họ vẫn còn ở bên trong tiểu khu năm đó, nhưng gia đình tôi đã sớm chuyển đi từ lâu. Đây từng là một nơi tôi rất quen thuộc, mấy năm chưa từng trở về, nhưng bây giờ tôi đang lái xe và chở hai mẹ con về nhà, điều đó mang lại cho tôi cảm giác thế sự rất vô thường.
Tôi đỗ xe ở dưới lầu nhà của họ, che chở họ xuống xe lên lầu. Khi tôi đi đến cửa, tôi gặp một người phụ nữ trung niên mua đồ ăn trở về. Người phụ nữ trung niên lập tức trợn tròn mắt khi nhìn thấy Mẹ Lâm và Lâm Y, liền vội vã bước nhanh lên lầu. Tôi cau mày, nhưng trong lòng lại hiểu rõ. Bố mẹ chồng Trương gia đến đây nhiều lần, Lâm Y cuồng loạn nháo sự, trong nhà còn có một đứa bé đang ầm ĩ, thậm chí Lâm Y còn tự sát bị xe cấp cứu mang đi. Trong tiểu khu xưa cũ này, không có cách nào để che giấu mọi chuyện. Những người hàng xóm này, ít nhiều, biết rằng gia đình của hai người chị ấy chướng khí mù mịt
Mẹ Lâm mở cửa và vào nhà. Ngay khi cánh cửa mở ra, một mùi thuốc Trung Y nồng nặc xông vào mặt, trộn lẫn với mùi sữa và mùi nước tiểu từ tã em bé. Mùi này khó chịu khiến tôi nhăn nhíu mày. Có một người phụ nữ ngồi trong phòng khách, dường như là bảo mẫu, nếu không trong nhà chỉ có một mình mẹ Lâm, dì cũng sẽ không để một đứa trẻ nhỏ như vậy ở nhà.
Mẹ Lâm lúng túng mời tôi vào nhaf, bận rộn từ trong ra ngoài mà vẫn muốn tiếp đón tôi. Tôi nhanh chóng từ chối, trong khi Lâm Y ngồi đờ đẫn trên ghế sofa,tiếp tục làm người gỗ.
Một lúc sau, tôi muốn nhìn đứa bé một chút. Mẹ Lâm không chút do dự, dẫn tôi vào phòng ngủ. Nằm trong nôi là một em bé bốn tháng tuổi, lớn lên phấn điêu ngọc trác, mặt mày có chút giống Lâm Y. Bây giờ bé đang trong một giấc mơ ngọt ngào, yên lặng ngủ, không có phiền não. Trong chốc lát, tôi liền thích đứa nhỏ này. Tôi nghĩ rằng đứa bé này rất hay khóc nháo, không phải là đứa bé ngoan. Nhưng bây giờ, nó trông trẫm tĩnh lại đáng yêu.
Chỉ là đứa bé này đến quá mức đáng thương, trẻ con vốn vô tội, hiện giờ người cha không quan tâm và mẹ không yêu thích. Có phải nó đến thế giới này chỉ là để chịu khổ sao?
Nghĩ đến mức này, tôi càng thêm thương nó hơn.
Không biết có phải hay không cảm nhận được hơi thở người lạ, tiểu gia hoả tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt to đen láy, cũng không khóc, ngốc ngốc, lộ ra vẻ dễ thương và đáng yêu. Mẹ Lâm bế đứa bé lên và đưa nó vào vòng tay tôi. Tôi nào biết bế trẻ con, luống luống tay chân nhận lấy, ôm nó một cách cẩn thận. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đứa bé thực sự cười khúc khích và đưa tay nhỏ lên cào mũi tôi. Trái tim tôi biến thành một vũng nước, tôi không thể nhịn được đến thăm dò và hôn nó. Đứa bé dường như càng vui vẻ hơn, trong miệng ê ê a a, cào mũi tôi đến vô cùng vui vẻ. Tôi vươn ngón tay ra lủng lẳng trước mắt nó, tiểu gia hoả lập tức nắm lấy nó, bàn tay nhỏ bé nhưng rất có lực.
"Đứa bé này, hình như rất thân với con." Khuôn mặt già nua của mẹ Lâm nở một nụ cười hài lòng và hiền từ, nhưng lời nói lại lộ một cổ bi ai.
Náo loạn trong chốc lát, đứa bé có vẻ mệt mỏi, đôi mắt rủ xuống buồn ngủ, hàng mi dài run rẩy rất đẹp. Tôi đặt nó trở lại trong