*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Hạo hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh vào ngực Linh Hồ Uyển Nhi, khiến cô ta ngã xuống giường.
"Đồ khốn nạn..."
Mặt Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng, tức giận chửi bới, ngực cô ta càng thêm đau.
Diệp Hạo là cố ý, tuyệt đối là cố ý!
"Tên khốn, tôi và anh không đội trời chung!"
Linh Hồ Uyển Nhi mò ở đầu giường của mình, lấy ra hai con dao ngắn, giẫm mạnh trên giường, đâm về phía Diệp Hạo như một con báo.
"Mẹ kiếp, Linh Hồ Uyển Nhi, cô thật sự quá ác độc, trên đầu giường còn đi giấu vũ khí…”
Diệp Hạo đột nhiên hét lên một tiếng, không phải vì sợ Linh Hồ Uyển Nhi mà là vì một cô gái tự dưng lại giấu dao trên đầu giường?
Hơn nữa hôm nay còn là ngày tân hôn, nếu lúc này đang làm chuyện đó, cô ta lấy ra hai con dao sáng loáng này còn không dọa héo “cậu nhỏ” của chồng à?
Tất nhiên điều này là không thể, hai người chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.
Cùng lúc Diệp Hạo hét lên, hai con dao của Linh Hồ Uyển Nhi đã đâm thẳng vào anh, vô cùng tàn nhẫn, không hề thủ hạ lưu tình.
Trong lúc nhất thời Diệp Hạo lui về phía sau một, mở miệng mắng lớn: "Linh Hồ Uyển Nhi, cô làm thật thì coi chừng tôi không khách khí!"
“Hừm, tôi không cần anh khách khí, đồ đê tiện!”, Linh Hồ Uyển Nhi hét lên. Đây là lần thứ ba Diệp Hạo đánh ngực cô ta, mối hận này, cô ta nhất định phải báo thù.
“Được rồi, cô bất nhân
đừng trách tôi bất nghĩa!”. Một tia dữ tợn xẹt qua trên mặt Diệp Hạo, anh không có kéo Hoàng Tuyền Bá Binh ở sau lưng ra.
Thay vào đó, lao sang bên phải, trên bàn trang điểm của Linh Hồ Uyển Nhi, lấy một hộp phấn nền vào lúc này vẫn còn đang mở.
Diệp Hạo cầm lấy phấn nền rắc lên đầu Linh Hồ Uyển Nhi, bột phấn màu trắng mang theo hương thơm tản ra, Linh Hồ Uyển Nhi theo bản năng nhắm lại, để tránh bột bay vào mắt.
Trong một khoảnh khắc lơ là như vậy, Diệp Hạo tiếp cận, tay không đoạt dao.
Bịch!
Diệp Hạo đoạt được một con dao ngắn, trực tiếp phóng đi, nó ghim ở trên tủ cách đó không xa.
“Diệp Hạo, đồ đê tiện nhà anh!”, Linh Hồ Uyển Nhi kinh sợ, cô ta có chút luống cuống, về tốc độ và sức mạnh, Diệp Hạo đều đã vượt qua cô ta.
Ngay cả Linh Hồ Tinh Phong cũng không phải là đối thủ của Diệp Hạo, huống chi là cô ta. Diệp Hạo trở nên nghiêm túc, cô ta chỉ có thể bị đánh
"Tôi đê tiện cũng không có ác độc như cô, giấu dao ngay đầu giường, bộ muốn thiến tôi sao?”
Diệp Hạo trêu chọc, sau cả chục chiêu, con dao ngắn còn lại của Linh Hồ Uyển Nhi cũng bị lấy mất.
Bịch!