“Hừ, trở về lại tính sổ với cô!”, Linh Hồ Đức Nhân hừ lạnh một tiếng, ông ta không thể ngồi yên được nữa, chân giẫm lên hòn đá, cả người liền lao về phía Diệp Hạo như một con chim ưng.
Linh Hồ Uyển Nhi đứng ở một bên trái tim lập tức thắt lại, Linh Hồ Đức Nhân cuối cùng vẫn ra tay, cô ta không lên tiếng can ngăn bởi đối phương sẽ không nghe lời cô ta nói.
Đây không phải là nhà Linh Hồ, cho dù địa vị của cô ta cao quý cũng không thể chỉ huy Linh Hồ Đức Nhân.
Hơn nữa, Diệp Hạo ra tay quả thực quá tàn độc, chẳng mảy may lưu lại đường sống mà trực tiếp chém chết, những người này đều là đệ tử của nhà Linh Hồ, cô ta không hỗ trợ thảo phạt đã đủ nể mặt anh lắm rồi..
Đương nhiên, đây là người thuộc mạch đại trưởng lão, thanh trừ một chút cô ta cũng không có ý kiến gì.
Trong một gia tộc lớn, các bè phái lợi ích trùng trùng, cho dù ông nội cô ta là ông cụ nhà Linh Hồ cũng không thể tránh khỏi.
Vốn Diệp Hạo đang trong một cuộc huyết chiến, sự tham gia của Linh Hồ Đức Nhân khiến áp lực của anh trong nháy mắt gia tăng đồng thời cũng cảm nhận được một mối đe dọa mạnh mẽ.
Linh Hồ Đức Nhân là nhân vật đã tấn cấp đến tiểu tông sư trong nhiều năm, trình độ nắm vững sức mạnh của cảnh giới này không phải là thứ mà Linh Hồ Tinh Phong có thể so sánh được.
Nhưng anh không rút lui, bởi vì rút lui là điều không thể!
Hơn nữa, anh không muốn lùi bước, anh cần áp lực, thậm chí là áp bức bản thân sớm ngày đột phá tới cảnh giới hóa kình tiểu tông sư.
Việc này rất nguy hiểm, nhưng anh cảm thấy thời gian cấp bách, anh phải báo thù cho sư phụ, không thể kéo dài tới ngày râu bạc trắng.
“Giết!”
Diệp Hạo gầm thét rung chuyển bầu trời, bóng dáng của anh trong nháy mắt biến mất, tàn sát khốc liệt, đan xen, vút lên trời cao.
Anh càng trở nên điên cuồng, giữa ánh chớp động của đao kiếm, không ngừng vang
lên tiếng kêu gào thảm thiết bị phế bị giết, cách thức tàn độc như vậy ngay cả Linh Hồ Đức Nhân cũng không dám đối đầu tay không.
“Đinh!”
Một tiếng động lớn, con dao mà Diệp Hạo chém về phía Linh Hồ Mộc Thanh bị một thanh lợi kiếm làm rung chuyển, chỉ kém một chút, chỉ kém một chút là Diệp Hạo đã có thể phanh thây Linh Hồ Mộc Thanh.
Tuy nhiên, hắn đã được Linh Hồ Đức Nhân cứu sống.
“Thứ mồm còn hôi sữa, giết nhiêù người trong tộc Linh Hồ ta như vậy, chết đi!”, sắc mặt Linh Hồ Đức Nhân vô cùng u ám.
Dứt lời, cơ thể ông ta bay bổng, lao xuống chém vút về phía Diệp Hạo.
Linh Hồ Đức Nhân quả nhiên không đơn giản, tốc độ ra kiếm vừa nhanh vừa nặng, Diệp Hạo bị chấn động đẩy lùi lại, trào ra một miệng máu, sau đó xoay người lại một lần nữa chiến đấu ác liệt với lưỡi kiếm của Linh Hồ Đức Nhân.
Sắc mặt Linh Hồ Mộc Thanh khó coi đến cực điểm, hắn ta không dám tiến lên, nếu không bị ai đả thương cũng không biết.
Quan trọng là bọn họ thương vong nặng nề, ho dù cuối cùng giết chết Diệp Hạo, bọn họ cũng sẽ bị tổn thất rất lớn.
Cho đến bây giờ, ngoài hắn và Linh Hồ Ngọc Nhu, chỉ còn lại một người có thể đứng vững.
Trong số chín người, sáu người đã bị Diệp Hạo chém chết, bây giờ hắn đã nhận ra rõ ràng, trừ tiểu tông sư, đã không còn ai có thể đánh bại Diệp Hạo.
Pằng!
Diệp Hạo một lần nữa bị chấn động mà lùi lại, lần này không ho ra máu, trước ngực bị va đập mạnh một kích, miệng vết thương trước đó bị trâm cài tóc của Linh Hồ Uyển Nhi đâm phải đã chảy ra rất nhiều máu.